Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đương nhiên có người tâm tư lung lay, Kỷ gia là nhà giàu có nhất Đào Nguyên gia, nếu như ở rể thì cuộc sống sau này nhất định sẽ trải qua rất tốt. Nói đến thì cũng giống như Triệu Ngô thị, con dâu cả của Tiền thị, là cái người thường xuyên nhảy xuống giếng kia.
Hôm nay, Kỷ gia vừa dùng xong cơm sáng đã có tiếng đập cửa vang lên, Dương ma ma nhanh chóng chạy đi mở cửa, nhìn thấy Triệu Tiền thị thì bà cũng không kinh ngạc, chỉ cho là nàng ta tới cửa để mời Kỷ Đào xem bệnh. “Ma ma, phu nhân thôn trưởng có ở nhà không?” Triệu Tiền thị nịnh nọt cười nói.
Trong lòng Dương ma ma cảm thấy hơi ngạc nghiên, ngoài miệng chỉ nói: “Có.”
“Vậy là tốt rồi, ta đây, muốn tìm phu nhân trưởng thôn có việc thương lượng.” Khi nói chuyện, bà ta đẩy Dương ma ma ra để tiến vào cửa.
Lúc này toàn bộ người của Kỷ gia đều ở nhà chính, Triệu Tiền thị đi vào thấy mọi người liền cười nói: “Cả nhà đều ở nhà à, thật đúng lúc.”
Kỷ Đào không quá thích khuôn mặt chua ngoa của nàng ta, Triệu Ngô Thị tuy rằng thường xuyên tùy hứng nhảy xuống giếng nhưng chỗ này cũng có nguyên nhân là do mấy người con dâu không bớt lo này.
“Thím nó, đến có việc gì sao?” Trên mặt Liễu thị mang theo ý cười hỏi.
“Có, ta có một chuyện muốn nói, ngươi nghe thử một chút xem.” Triệu Tiền thị ám chỉ mà nhìn lướt qua Kỷ Đào.
Kỷ Đào thấy được liền trực tiếp đứng lên nói: “Nương, ta đi xem dược liệu.”
Sau khi Kỷ Đào rời đi nàng vẫn còn nghe được Triệu Tiền thi khen y thuật của nàng.
Kỷ Đào trở về phòng, nàng không cảm thấy Triệu Tiền thị có thể tính kế với Liễu thị, hơn nữa Kỷ Duy vẫn còn ở đó.
Một lát sau, cửa bị đẩy nhẹ ra, Dương ma ma nhẹ chân nhẹ tay đi đến thấp giọng nói với nàng: “Cô nương, Triệu Tiền thị kia đến, người đoán xem nàng tới để làm gì?”
Kỷ Đào thấy dáng vẻ thần thần bí bí của bà thì nhịn không được mà cười lên một tiếng hỏi: “Tới để làm gì?"
“Nàng ta ấy à, đến là để làm mai cho ngài đó.” Dương ma ma nhỏ giọng nói.
Kỷ Đào buông sách trong tay xuống, nhìn bà.
“Mới nãy lúc ta mang trà vào, chính tai ta nghe thấy.” Dương ma ma sợ nàng không tin liền nghiêm mặt nói.
Kỷ đào lại cầm sách lên cười nói: “Không có việc gì.”
Kỷ Duy và Liễu thi đều là người khôn khéo không ai bằng, người bình thường muốn lừa họ thì không dễ dàng.
Quả nhiên, chỉ qua mười năm phút, Triệu Tiền thị liền ra cửa, sắc mặt có vẻ xấu hổ, Kỷ Đào nhìn thoáng qua cửa sổ rồi thu hồi tầm mắt.
Liễu thị đi đến hỏi nàng: “Đào Nhi, mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu, ngươi có muốn lên trấn dạo chơi không?”
Tết Nguyên Tiêu ở Càn quốc chính là dịp hiếm có để thiếu nam thiếu nữ có thể cùng bạn khác giới gặp mặt nhau kết bạn dạo chơi, cô nương ở nông gia cũng có thể lên trấn, quan gia và các quý nhân, quý phu nhân và nữ nhi gia cùng huynh trưởng cùng đi ra ngoài dạo chơi.
Sau khi Tiền gia rồi đi, Liễu thị liền có chút buồn chán. Lúc này nhìn thấy ánh mắt mong đợi của bà, Kỷ Đào liền gật đầu đáp ứng, nói: “Vậy thì đi dạo chơi.”
Liễu thị hơi mỉm cười, nhìn đến bức thư trong tay mình, cười nói: “Vậy ngươi cứ đọc sách đi.”
Liễu thị luôn là người nhanh nhẹn lưu loát, sau khi Kỷ Đào đáp ứng bà sẽ đi dạo chơi Tết Nguyên Tiêu với bà, mười ba ngày sau bà liền đưa một bộ quần áo màu xanh nhạt đến cho nàng, bộ quần áo màu xanh nhạt giống màu xanh của ý xuân, mặc trên người hiện lên toàn vẹn vẻ yêu kiều xinh đẹp dịu dàng của nữ tử.
Liễu thị xem đến vừa lòng, Kỷ Đào vừa thay quần áo xong, bên ngoài đã có tiếng đập cửa vội vàng vang lên.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân của Dương ma ma đi mở cửa, không lâu sau liền nghe được tiến bước chân trở về của bà.
“Cô nương, ở bên ngoài là Dương Đại Viễn, hắn muốn mời ngài đi qua xem bệnh.” Bà dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Có vẻ như hắn đang rất gấp gáp.”
Kỷ Đào đứng lên đi lấy hòm thuốc, thuận tiện còn mở hòm ra kiểm tra một phen.
Liễu thị nhìn một loạt động tác của nàng thì không nhịn được mà thở dài nói: “Cũng may ngươi còn chưa có gả chồng, giống như ngươi nói, nhà ai cũng sẽ không để cho người ngày ngày đều chạy ra bên ngoài như vậy .......
Kỷ Đào đi đến cửa nghe bà nói vậy thì quay đầu lại cười, nói: “Nương, người đừng nhắc mãi, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Trước cửa quả nhiên đang có Dương Đại Viễn đang đứng, vẻ mặt hắn nôn nóng,
Thấy Kỷ Đào ra hắn liền thở phào nhẹ nhõm: “Kỷ cô nương, ngài nhanh chóng đi theo ta xem xem, đại tẩu của ta không hiểu sao vẫn luôn nôn, sắc mắt đều không tốt, một chút đồ ăn cũng ăn không vào, còn chưa kịp nuốt xuống đã nôn ra....”
Kỷ Đào dừng lại bước chân, thản nhiên nói: “Những điều này đều là bình thường, ta đi cũng không có tác dụng gì.”
Dương Đại Viễn thấy nàng không đi thì càng nóng nảy, thúc giục nói: “Ngài là đại phu…”
Đúng lúc này Dương ma ma từ trong viện chạy tới, tiếp nhận hòm thuốc của Kỷ Đào phân bua cho nàng, bà cười nói: “Nhà các người đều là người trẻ tuổi, không biết rằng người có thai đều trải qua một đoạn thời gian như vậy. Loại chuyện này ta thấy nhiều rồi, đều không có chuyện gì đâu, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi.”
Dương ma ma ngữ khí nhẹ nhàng, vẻ mặt mang đầy ý cười.
Vương Đại Viễn nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Đào quay người về nhà, nhưng lại bị Dương Đại Viễn ngăn cản: “Kỷ cô nương, hay là ngài vẫn nên theo ta nhìn xem thế nào, nếu đúng như ma ma nói thì tốt nhất. Chỉ là đại tẩu của ta tình huống rất nghiêm trọng, đã hai ba ngày mà vẫn không ăn được một chút đồ ăn nào, đến uống nước cũng nôn ra, chúng ta đều lo sợ có phải đại tẩu ăn gì không tốt hay không.”
“Được rồi.” Kỷ Đào lần nữa xoay người đi về phía Dương gia mà đi, cuộc sống hiện tại của Dương gia rất tốt, sẵn sàng chi tiền mua thuốc xem bệnh cho Phùng Uyển Phù, mà nàng lại không có thù với bạc.
Nghĩ một lát mới nói: “Ma ma người đi theo ta đi.”