Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dương ma ma cũng không cự tuyệt, dù sao việc Phùng Uyển Phù có thai, Dương ma ma cũng cảm thấy cảm kích.

Vừa mới chuyển qua một đoạn đường, chuẩn bị quẹo vào con đường đến Dương gia thì phía xa xa trước có một người đàn ông mặc áo xanh đi tới, nhìn qua có lẽ khoảng

mười tám mười chín tuổi, mặt mày tuấn tú, trên miệng mang theo nụ cười, đuôi mắt cong lên. Diện mạo trông khá văn nhã, chỉ là bước đi phù phiếm, quầng mắt xanh đen, vừa nhìn liền biết đây chính là bộ dáng túng dục quá độ.

Kỷ Đạo liếc mắt nhìn qua một cái liền thu hồi tầm mắt, người này nàng chưa thấy qua bao giờ, chắc là thân thích nhà ai ở Đào Nguyên thôn.

Im ắng một lát thì phụ nhân trên mặt tràn đầy máu tươi tựa hồ phát hiện ra thân phận của Kỷ Đào, không chỉ là đại phu mà còn là khuê nữ của thôn trưởng, tức khắc nàng ta như tìm được người đáng tin cậy để dựa vào: “Kỷ cô nương, xin ngài làm chủ giúp ta, tuy rằng ta không phải là người của Đào Nguyên thôn, nhưng việc Dương lão nhị đả thương người là sự thật, có nhiều người làm nhân chứng như vậy, nếu ngài không làm chủ được thì chúng ta chỉ có thể tới tìm trưởng thôn để giải

quyết.....”

“Ta chỉ là đại phu, nếu đại tỷ không muốn chữa bệnh, ta chỉ có thể đi trước.” Kỷ Đào làm bộ thu lại hòm thuốc, xoay người rời đi.

“Không không không, ngài...... Đến cũng đến rồi, vậy thì giúp ta trị thương trước đi.”

Phụ nhân vội vàng tiến lên vài bước, muốn giữ chặt Kỷ Đào. Lại bị Kỷ Đào linh hoạt tránh thoát.

Kỷ Đào im lặng nhìn nàng, nhìn đến mức khiến nàng ta không được tự nhiên mới thản nhiên nói: “Vào nhà đi.”

Phụ nhân vẫn không cam lòng mà nhìn về phía viện ở đối diện đang đóng chặt, sau đó nàng ta mới xoay người đi vào phòng.

Kỷ Đào hơi cau mày, động tác trong tay nhanh chóng, sau khi lau được mấy chậu nước nhiễm máu đỏ, nàng mới nhẹ nhàng bôi thuốc cho phụ nhân.

Phụ nhân vừa nãy còn tức giận đến giậm chân lúc này lại hơi co rúm lại, nhỏ giọng kêu đau. Sau khi nhìn thấy từng chậu máu loãng được bê ra, sắc mặt của nàng ta càng ngày càng tái đi, nàng ta hỏi: “Kỷ cô nương, sao...... sao lại chảy nhiều máu như vậy, miệng vết thương của ta có sâu không? Như vậy có thể để lại sẹo không?”

Kỷ Đào lưu loát dùng băng vải quấn trên đầu nàng ta, nghe nàng ta hỏi chí nói: “ta chỉ là đại phu, không phải là thần tiên, miệng vết thương này củ ngươi rất sâu, nhất định sẽ để lại sẹo.”

Phụ nhân hoảng sợ mà hết lên một tiếng, cả thân thể giật nảy lên: “Không thể như thế được ......”

Kỷ Đạo lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Phụ nhân không dám động, ngoài miệng lại không ngừng nói: “Ta mặc kệ, ta bị thương ở Đào Nguyên thôn của các ngươi, các ngươi phải phụ trách trị thương cho ta, làm thế nào cũng không thể để lại seo......"

Kỷ Đào thắt nút xong nghe nàng ta nói vậy cũng không tức giận, nàng rửa sạch tay xong thu dọn hòm thuốc rồi lạnh nhạt nói: “Đại tẩu, nếu như ngươi muốn ăn quỵt, muốn lấy thuốc không trả tiền thì sau này các ngươi muốn tìm đại phu chữa bệnh, chắc chắn ta sẽ không đi, sư phụ của ta đã là người lớn tuổi, tính tình cũng không tốt, nên chắc chắc càng không đi.”

Nói xong nàng xách hòm thuốc lên đi ra ngoài cửa, không hề có ý muốn dây dưa hay lý luận với nàng ta.”

“Đừng đừng đừng, Kỷ cô nương......” Phụ nhân giãy giụa nhảy xuống ghế dựa, đuổi theo.

“Ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, ta bỏ tiền mua thuốc còn không phải là được rồi sao?” Phụ nhân nhanh chóng lấy tiền ra đưa cho Kỷ Đào, nhưng vẫn không cam long mà nói: “Kỷ cô nương à, Dương lão nhị cầm dao đả thương người, chuyện này các ngài cũng không thể mặc kệ được đúng không?”

Trời dần trở lạnh, thời tiết bây giờ đã vào mùa đông giá rét.

Hôm trước Lâm Thiên Dược mới đi, lần này trước khi hắn rời đi đã nói với Kỷ Đào, hắn tính toán đến đợt nghỉ học lúc ăn Tết mới trở về.

Kỷ Đào ở trong phòng đọc sách, thi thoảng nghe thấy Liễu thị nhàn thoại vài câu.

Khi nghe được tiếng đập cửa, hai người cũng không để ý, rất nhanh Dương ma ma đã mang theo Điền thị tiến vào.

Lúc này Điền thị đẩy cửa tiến vào, không phải tới tay không, trong ta bà xách theo điểm tâm, Liễu thị rất kinh ngạc, vội đón bà vào cửa.

Kỷ Đào thấy bà tiến vào, nàng nhìn mấy thứ kia xong như suy tư gì đó.

Chờ đến khi mấy người ngồi xuống xong Điền thị mới nhìn nhìn Kỷ Đào, sau lại nhìn nhìn Liễu thị.

Liễu thị hiểu ý, nói: “Đào nhi, con đã xem sách lâu rồi, mau đi ra ngoài xem dược liệu đi, cho đỡ mỏi mắt.”

Kỷ Đào gật đầu đáp ứng, chào hỏi Điền thị xong liền ra cửa.

Đối với nội dung cuộc nói chuyện trong phòng mà nói, nàng có thể đoán được đại khái, qua năm nay nàng đã mười sáu, cô nương ở tuổi này đều nên nhanh chóng thu xếp gả chồng.

Quả nhiên, chờ sau khi Điền thị rời đi, Liễu thị bảo Kỷ Đào vào trong nhà, ngồi đối diện Kỷ Đào, ôm nàng vào lòng vuốt ve, cười nói: “Đào Nhi nhà chúng ta thật sự trưởng thành rồi.”

“Mới vừa rồi thím của con nói, con và Thiên Dược tuổi cũng không còn nhỏ, không bằng vào lúc ăn tết sớm ngày định ra hôn sự. Ta không trực tiếp đáp ứng, muốn hỏi ý con như thế nào.”

Liễu thị giơ tay lên chỉnh lại tóc cho Kỷ Đào, cười nhìn nàng.

Tuy Kỷ Đào đã sớm đoán được, nhưng lúc này lại cảm thấy hơi hoảng hốt, hai đời chưa từng gả chồng, giờ đã phải gả?

“Con có thể từ từ suy nghĩ cho kĩ.”

Liễu thị tựa hồ nhìn ra sự thấp thỏm của nàng, cười đứng lên ra cửa.

Kỷ Đào đứng ở trước cửa số, nghe tiếng gió vù vù bên ngoài, suy nghĩ dần bay xa.

Sắc trời dần dần tối lại, Kỷ Đào sớm đã rửa mặt lên giường nằm ngay ngắn, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng đập cửa, tim nàng đập mạnh một hồi, tuy rằng Đào

Nguyên thôn xem như bình yên, trộm cắp linh tinh cơ bản là không có, nhưng cách lần Điền thị ở một mình bị sờ cửa cách đây không bao lâu.