Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nghĩ đến đây, Kỷ Đào mặc quần áo đứng dậy, khi mở cửa ra liền phát hiện sân sớm đã đen nhánh một mảnh, bóng cây lay động. Nàng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, hiển nhiên là giờ đã là đêm khuya.

Đang muốn đi gọi Dương ma ma mà Liễu thị thì tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, lần này không cách một cách cửa nên tiếng gõ cửa phá lệ rõ ràng. Ở phía xa còn có tiếng chó sủa truyền đến.

Kỷ Đào tới gần cổng lớn, trầm giọng hỏi: “Ai thế?”

“Đào Nhi, là huynh.” Giọng nam trầm ấm vang lên, cũng với gió lạnh truyền đến.

“Lâm đại ca?” Kỷ Đào nghi vấn.

“Là huynh.” Thanh âm Lâm Thiên Dược truyền đến, lần này càng thêm rõ ràng.

Lần này Kỷ Đào nghe được rõ ràng hơn, nhanh chân chạy ra mở cửa.

Quả nhiên ở sau cửa có Lâm Thiên Dược đang đứng ở đó, gió lạnh thôn qua thân hình đơn bạc của hắn, Kỷ Đào cau mày, giương mắt nhìn thoáng qua đối diện, phát hiện nhà ở Lâm gia vẫn sáng đèn, nói cách khác Điền thị cũng chưa ngủ, Kỷ Đào nhìn lên quần áo Lâm Thiên Dược liền phát hiện quả nhiên hắn vẫn chưa thay quần áo. Nên vừa mới bị Lâm Thiên Dược đánh thức cũng có thể bỏ qua.

“Lâm đại ca, huynh trở về từ bao giờ thế?” Kỷ Đào nghi hoặc hỏi.

“Vừa mới về.” Ban đêm, ánh mắt Lâm Thiên Dược đen láy nhìn Kỷ Đào.

“Vậy huynh, có muốn vào trong nhà ngồi không? Có phải huynh có việc gì không?

Để ta đi gọi cha ta.” Kỷ Đào nói xong liền muốn xoay người.

Tay lại bị một bàn tay ấm áp ôn nhu năm lấy.

“Đào Nhi, không cần gọi Kỷ thúc, ta chỉ tìm muội thôi.”

Kỷ Đào cúi thấp đầu, nhớ đến hôm nay Điền thị mới tới của vào ban ngày.

“Đào Nhi, có phải nương của ta đến cửa thúc giục chúng ta thành thân hay không?”

Thanh âm Lâm Thiên Dược có hơi mơ hồ, không nghe ra tâm tư của hắn.

Kỷ Đào gật đầu, nói: “Hôm nay vừa mới tới.”

Lâm Thiên Dược nhìn cô nương đang cúi đầu trước mắt, ban đêm không thấy rõ biểu tình, nói: “Muội có nguyện ý gả cho ta không?”

Kỷ Đào đột nhiên muốn cười, nói: “Chúng ta đã đính hôn rồi, ta không gả cho huynh thì còn có thể gả cho ai được cơ chứ?”

Vừa nghe Kỷ Đào nói như vậy, Lâm Thiên Dược cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nói:

“Ta muốn nói là, muội đã chuẩn bị tốt để gả cho ta rồi sao?”

Kỷ Đào không đáp.

Theo thời gian Kỷ Đào trầm mặc càng lâu, ý cười trên mặt Lâm Thiên Dược theo đó mà thu hồi, nhưng vẫn nắm lấy tay Kỷ Đào không bỏ.

Sáng sớm hôm nay không biết tại sao Lâm Thiên Dược lại nhớ đến ngày trước khi rời đi, Điền thị nói ban đêm mơ thấy cha của hắn, bảo hắn sớm ngày thành thân.

Lúc ấy hắn vẫn chưa để ý, hiện giờ là thời điểm hắn bận nhất, sau khi tới quận Phong An, hắn mới biết được hóa ra những thứ đã học trước đây có nhiều cũng không đủ, không nói đến cái khác, chỉ nói đến sách đã xem trước đây ở quận Phong An đều có thể tìm được vài loại sách giải thích khác nhau.

Nhưng vào buổi sáng hôm nay, lời nói của Điền thị đột nhiên thay đổi khiến hắn cảm thấy cần thiết phải trở về nhà một chuyến, nếu như không có việc này, Điền thị chị thuận miệng nói một câu thì coi như chỉ là về nhà một chuyến.

Vội vội vàng vàng xin nghỉ liền đi, hắn còn không quên mua một khối thịt và một ít điểm tâm, khi về đến nhà sắc trời đã tối, Điền thị thị nhìn thấy hắn tự nhiên rất cao hứng. Đặc biệt khi nhìn đến thịt trong tay hắn và điểm tâm thì vui mừng trách cứ hắn không nên tiêu bạc lung tung.

Lâm Thiên Dược đạt điểm tâm xuống thì phát hiện điểm tâm hắn mang về mấy ngày trước đó đã không còn trong lòng liền hiểu rõ.

Sau một lúc lâu, Kỷ Đào nhẹ nhàng phun ra một chữ:

“Được.”

Có một người như vậy, đi đường cả ngày trở về chỉ vì muốn hỏi nàng một câu: “Muội có nguyện ý gả cho ta không?”

Có người bày ra một tấm chân tình như vậy trước mắt nàng, nàng còn lý do gì để cự tuyệt chứ?

Ban đêm thực yên tĩnh, chỉ một chữ nhe nhàng mà Lâm Thiên Dược lại nghe dược thật rõ ràng, có lẽ đây chính là điều mà hắn muốn nghe nhất, trong lòng hắn tức khắc vui mừng rộn ràng: “Đào Nhi, ta sẽ đối xử thật tốt với muội.”

Kỷ Đào nói ra, cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, trong tay đột nhiên nặng nề, nàng cúi đầu xuống liền nhìn thấy Lâm Thiên Dược nhét một phong điểm tâm vào tay nàng.

“Đây là cho Kỷ thúc và mọi người ăn, lần này ta trở về gấp nên chưa kịp mang lễ vật về cho muội, lần sau ta sẽ mang bù cho muội.” Kỷ Đào đang kinh ngạc thì Lâm Thiên Dược đã nhanh chóng nói xong.

Nhìn nhìn quần áo trên người mình, Lâm Thiên Dược cười nói: “Đào Nhi, đừng nghĩ nhiều, trở về ngủ đi.”

“Có phải huynh muốn chạy trở về hay không?” Kỷ Đào đột nhiên hỏi.

Lâm Thiên Dược gật đầu, nói: “Yên tâm, ta tìm xe ngựa đưa ta đến cửa thôn. Trong chốc lát sẽ mang ta trở về, chỉ là, xa phu vẫn luôn đang chờ, ta phải đi nhanh trở về.”

Kỷ Đào hiểu rõ, cũng hơi yên tâm hơn một chút, nhìn nhìn điểm tâm trong tay, nói:

“Huynh có bạc sao? Lễ vật gì cũng được, không cần thiết tiêu sài linh tinh.”

Lâm Thiên Dược cười gật đầu, nói: “Muội đi vào trước đi, sau đó ta mới đi.”

Đợi Kỷ Đào quay trở lại đứng ở phía sau đại môn, cất ít nhiều số điểm tâm, tựa hồ cũng không có gì khác, chi là cảm xúc ấm áp trên tay đã chứng minh Lâm Thiên Dược đã trở về nhà.

“Đào Nhi, muộn như vậy, còn có ai đến thế?” Liễu thị mang theo âm thanh buồn ngủ truyền ra từ trong phòng, ngay sau đó cửa nhà chính mở ra, Liễu thị khoác áo đi ra.

Kỷ Đào vội vàng tiến lên nói: “Nương, người trở về ngủ dỉ, là Lâm đại ca, huynh ấy đã trở về.”

Liễu thị nhìn thấy trong tay Kỷ Đào mơ hồ có cái gì, cũng không hỏi, ngáp một cái xoay người quay trở về phòng, còn không quên dặn dò nàng: “Con cũng đi ngủ sớm một chút.”

Kỷ Đào trở về phòng, chỉ chốc lát sau liền nghệ được một trận chó sủa ở nơi xa, dần dần cũng không còn nữa.