Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kỷ Đào nhìn sắc mặt của hắn, nhỏ giọng nói: “Lúc trước, khi thím bị tên trộm đeo bám, đều bị muội nhìn thấy được.”
Có thể nói là chuyện khó xử củ Điền thị đều bị Kỷ Đào nhìn thấy, người bình thường đều dấu không kịp, nếu mà bị người khác nhìn thấy, đại khái cả đời cũng không muốn nhìn thấy người này.
Lâm Thiên Dược tức khắc cười, nhỏ giọng nói với nàng: “Nếu như muội gả cho ta thì không phải là người ngoài rồi. Việc này bị con dâu nhìn thấy, so với bị người ngoài nhìn thấy, muội cảm thấy loại nào tốt hơn một chút?”
Kỷ Đào minh bạch, bị con dâu thấy được, đây chính là thịt hỏng vẫn đậy trong nồi, nhưng nếu để người ngoài nhìn thấy thì không nhất định. Nhưng mà, con dâu gì chứ, Kỷ Đào mặt hơi đỏ lên.
Lúc này bên cạnh có một chiếc xe bò dừng lại, Dương Đại Thành ngồi ở phía trước giá xe, nói: Đào Nhi, lên đi, ta mang các ngươi đi một đoạn.”
“Đa tạ, nhưng mà chúng ta muốn đi bộ, hai chúng ta không vội.” Lâm Thiên Dược không đợi Kỷ Đào nói chuyện đã cự tuyệt trước.
Kỷ Đào nhìn đến tã lót Phùng Uyển Phù ôm trong tay cũng từ chối, nói: “Dương đại ca cứ đi trước đi, chúng ta từ từ đi.”
Lâm Thiên Dược nhìn đến biều tình của Kỷ Đào liền hỏi: “Đào Nhi, ta tựa hồ nghe muội nói qua, có phải là con của bọn họ có vấn đề không?”
“Không phải là vấn đề gì quá lớn, chỉ là do con của bọn họ sinh non, hơn nữa còn bị nghẹn ở trong bụng hơi lâu nên thể chất khá yếu, nhưng hiện tại cũng được bọn họ dưỡng tốt hơn rồi. Trắng trẻo hồng hào, so với mấy đứa nhỏ da ngăm béo tốt trong thôn cũng khác biệt.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói.
Hai người không nhanh không chậm đi khoảng nửa canh giờ mới đến được trấn trên, không khí náo nhiệt giống với năm trước, đi dạo hai con phố, trong tay Kỷ Đào đã cầm một ít đồ vật, nàng hầu như không mua đồ vậy, chủ yếu đi dạo trên phố, nhìn đến món đồ thích mới mua.
Hai người đi đến sạp đồ gỗ, trên sạp bầy đồ gỗ, đủ loại kiểu dáng, Kỷ Đào duỗi tay cầm lấy một cái vòng tay, Lâm Thiên Dược nhìn thoáng qua liền hỏi: “Đại thúc, cái này bán bao nhiêu?”
Người bày quán là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, nhìn qua hai người liền cười ha hả nói: “Ba mươi văn. À, tặng cho các người thêm cái này.”
Kỷ Đào nhìn đến tượng gỗ lớn bằng một bàn tay mà ông lão chỉ vào, nhìn kỹ thì đấy đó là hai búp bê dựa vào nhau, Lâm Thiên Dược đã thanh toán tiền xong cầm lấy tượng nói: “Đa tạ đại thúc.”
Kỷ Đào duỗi tay nhận lấy búp bê gỗ, vì chỉ điêu khắc vài nét đơn giản nên mặt mũi búp bê không được rõ ràng lắm, chỉ nhìn ra là một nam một nữ, không khí giữa hai người lúc đó khá hài hòa.
“Đào Nhi, muội có thích, cái này không?” Lâm Thiên Dược tới gần nàng, nhỏ giọng hỏi thầm.
Kỷ Đào đưa tay lên chọc vào mặt búp bê nam một cái, cười nói: “Thích.”
Lâm Thiên Dược thu lại tượng gỗ, Kỷ Đào hơi ngạc nhiên, theo bình thường thì không phải nên thuận tay đưa cho nàng hay sao.
Nhưng mà không đưa cũng không có việc gì, có thể là Lâm Thiên Dược cũng thích nó thì sao.
Lâm Thiên Dược tiến tới gần nàng, cúi đầu khẽ cười nói: “Để ta cầm đi, đặt trên đầu giường của chúng ta.”
Lần này Kỷ Đào mặt thật sự đỏ ửng lên.
Hai người đi dạo đến tận buổi chiều mới trở về, đứng lúc lại gặp Ngưu thúc ở cửa trấn, trên xe Ngưu thúc chở đầy một xe đồ vật, Ngưu thẩm cũng đi cùng.
Kỷ Đào đi qua chào hỏi, Ngưu thúc cười nói: “Đào Nhi, lên xe đi, hơi chen chúc một chút là được.”
Sau đó nhìn Lâm Thiên Dược nói: “Tú tài công cũng đừng ghét bỏ.”
Lâm Thiên Dược cười khẽ nói: “Với tình hình của nhà chúng ta, người ngoài không biết các ngươi con không biết hay sao? Ghét bỏ cái gì cơ chứ?”
Ngưu thúc hiển nhiên rất cao hứng, cười ha ha điều khiển xe đi.
Ngưu thẩm ngồi đối diện hai người, thỉnh thoảng đưa tay ra sờ sờ đồ mới mua trên xe, cười nói: “Hôn kỳ của Quyên nhi nhà chúng ta ấy, chỉ sau các ngươi có ba ngày
thôi, đến lúc đó, các ngươi cũng phải đến chung vui đó nha.” Kỷ Đào mỉm cười gật đầu.
Ngưu thẩm càng thêm vui vẻ, nói: “Nếu như Tú tài công và nương tử Tú tài đều tới, chúng ta chắc chắn sẽ rất có mặt mũi đó nha.”
Lâm Thiên Dược đưa Kỷ Đào đến cửa mới xoay người trở về nhà, trong tay Kỷ Đào cầm một đống đồ vật nhỏ, vừa quay đầu đã nhìn thấy Kỷ Huyên Huyên, nàng ta nhìn Lâm gia ở đối diện, cười hỏi: “Đào Nhi, người vừa rồi, chính là muội phu tương lai sao?”
Kỷ Đào cũng không che lấp, chỉ nói: “Chính xác đó.”
“Nhà hắn, điều kiện có vẻ không tốt lắm đâu!” Kỷ Huyên Huyên nhìn một đống đồ vật nhỏ linh tinh không đáng tiền trong tay hơi thở dài một cái.
Kỷ Đào không thèm để ý, chậm rãi đi vào trong phòng.
“Chúng ta như vậy, mới là môn đăng hộ đối.”
Kỷ Huyên Huyên tiến lên, muốn bắt lấy tay Kỷ Đào lại, nhưng phát hiện trong tay Kỷ Đào tràn đầy đồ vật, căn bản không còn chỗ để xuống tay, đành phải nói:
“Nhưng muội thì không giống vậy, đại bá của muội bây giờ đã là quan tứ phẩm, đại bá mẫu là con gái của quan viên nhị phẩm trong triều, nếu như tổ phụ vẫn còn sống, chúng ta vẫn chư phân gia thì muội cũng chính là quý nữ nhà quan, là tam cô nương Kỷ gia. Kỷ Đào nhìn không được cười nói: “Huyên Huyên tỷ tỷ thật biết nói đùa.”
“Ta nói chính là sự thật!” Kỷ Huyên Huyên đuổi theo trước, lại nhỏ giọng nói tiếp:
“Ta còn nghe di nương ta nói qua, cha ta muốn đón cả nhà muội đi Hoài An phủ, nhưng nhị thúc không muốn.”
Kỷ Đào không có phản ứng gì, mặc kệ chuyện này là thật hay là giả, kể cả là sự thật thì Kỷ Duy không nguyện ý thì có thể làm được gì.
Nhưng nói đến di nương của Kỷ Huyên Huyên, những điều này bà ta cũng biết thì xem ra cũng không phải là người bình thường đâu!
“Đại bá chỉ có mấy người con là các ngươi thôi sao?” Kỷ Đào tò mò hỏi Kỷ Huyên Huyên nghe thấy điều này thì bĩu môi nói: “Vốn dĩ là như thế. Nhưng bây giờ lại có thêm Lan di nương, đã mang thai được mấy tháng rồi.”