Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vốn Kỷ Vận đã không cao hứng với việc khi nãy nàng ta tự mình xông vào phòng, rõ ràng mình và Kỷ Đào đang tâm sự với nhau.

“Nhắc mới nhớ.” Kỷ Vận đi đến cạnh bàn ngồi xuống, chậm rì rì mở miệng cười nói:

“Năm đó hình như là muội đã mượn ta một ít bạc, nếu không phải hôm nay nhìn thấy muội, ta cũng quên mất.”

Phùng Uyển Phù nháy mắt xấu hổ: “Không phải trước đây tỷ tỷ thích nhất là ăn điểm tâm ta làm hay sao? Nếu không thì hôm nào ta xuống bếp làm cho tỷ tỷ được không?”

Kỷ Vận xua xua tay, nói: “Thôi, nếu hiện tại muội khó lấy được tiền ra, vậy thì sau này lại nói.”

Ý tứ chính là nhất định muốn nàng ta phải trả lại bạc.

Hôm nay Phùng Uyển Phù tới, vốn là có việc nhờ người, vội nói: “Đừng, một lát ta về lấy bạc tự mình đưa đến cho tỷ tỷ, chỉ là...... Ta muốn hỏi tỷ tỷ, khi nào thì trở về? Có thể mang theo phu thê chúng ta hay không? “Muội muốn về nhà?” Lần này Kỷ Vận thật sự kinh ngạc.

Kỷ Đào đã sớm biết một chút, thật ra thì cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là nàng ta muốn về cùng với mấy người Kỷ Vận, đúng là tính toán hay.

Mấy anh em Kỷ Vận, chính là toàn bộ hài tử mà Kỷ Quân có trước mắt, về an toàn khẳng định không cần phải lo.

Phùng Uyển Phù có chút chua xót nói: “Đúng vậy, ta muốn đi về, ta vẫn không chịu được người hãm hại ta có thể thoải mái như vậy được, kể cả cha không giúp ta thì ta cũng muốn ở trước mặt mọi người vạch trần gương mặt thật của mẹ con bọn họ.”

“Kỷ Vận tỷ tỷ, tỷ phải giúp ta.” Hốc mắt Phùng Uyển Phù đỏ lên.

“Nhưng mà chúng ta lại không đi kinh thành.” Kỷ Vận khó xử nói.

“Không cần, chúng ta chỉ cùng mọi người đi cùng nhau, đến chỗ không tiện đường nữa thì chúng ta sẽ tách ra.” Phùng Uyển Phù thờ dài nhẹ nhõm một hơi, nói. Kỷ Vận không đáp.

Phùng Uyển Phù hơi lo lắng nói: “Chúng ta không phải là muốn mọi người chiếu cố, chỉ cần mọi người có thể cho một nhà chúng ta đi theo thôi, nếu người ngoài có hỏi thì cứ bảo là đồng hương hay gì đó, vậy là được rồi.”

“Ta cần phải hỏi ca ca ta một chút.” Kỷ Vận cũng không từ chối luôn.

Phùng Uyển Phù vừa lòng, lúc ra cửa lại nhìn về Kỷ Đào nói: “Quên chưa chúc mừng ngày đại hỉ của Kỷ Đào.”

Kỷ Đào mỉm cười xem như đáp lại.

Chờ nàng ta đi rồi, Kỷ Vận lắc đầu, nói: “Không biết nghĩ như thế nào.”

“Lúc trước muội ấy không quay về, hiện giờ đã gả chồng mới về, để muội ấy gả cho người nọ...... Thật sự là...... Ở Đào Nguyên thôn còn tốt, chứ dừng ở trong mắt người ở kinh thành, chỉ sợ Phùng đại nhân sẽ càng không giúp muội ấy.”

Kỷ Vận thở dài một tiếng, nói: “Ở Đào Nguyên thôn có cái gì không tốt? Nhà bọn họ hiện giờ trải qua rất tốt, cần gì phải trộn lẫn muốn tiến vào vũng bùn lớn kia.”

Kỷ Đào rót một ly trà đưa qua, cười nói: “Đại khái là giống như tỷ ấy nói, tỷ ấy cảm thấy không cam lòng người hãm hại mình có thể sống thảnh thơi thư thái được.”

Lại có tiếng đập cửa vang lên, Kỷ Đào đứng lên mở cửa, chờ khi nhìn thấy Kỷ Huyên Huyên, Kỷ Đào bất đắc dĩ xoay người nhìn thoáng qua Kỷ Vận, chọc đến nàng ta cười khẽ ra tiếng.

“Đào muội muội, ta tới trò chuyện với muội nè.” Kỷ Huyên Huyên đầy mặt tươi cười, không hề có bộ dáng ngăn cách, phảng phất như bọn họ chính là thân tỷ muội.

Kỷ Huyên Huyên tới, nàng vừa đến liền nói không ngừng, bộ dáng như thực hưng phấn.

Kỷ Đào và Kỷ Vận tự nhiên không nói gì.

Nghe Kỷ Huyên Huyên cũng đính hôn, đối phương tuy chỉ là con vợ lẽ trong nhà, nhưng trong nhà lại không có con vợ cả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì con vợ lẽ kia chính là người thừa kế.

Trời dần tối, Liễu thị thúc dục nàng đi ngủ sớm, Kỷ Đào nghe tiếng gió thổi qua ngọn cây bên ngoài, ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa truyền lại từ phái xa, vốn co rằng mình sẽ mất ngủ, không nghĩ rất nhanh đã ngủ mát.

Nàng bị tiếng đập cửa đánh thức, mơ mơ màng màng dậy mở cửa ra liền thấy Liễu thị cùng Kỷ Vận và Kỷ Huyện Huyện đều đứng ở cửa, bên cạnh còn có hỉ nương.

Hỉ nương dẫn đầu bước vào, Liễu thị thắp nến sáng lên, trong phòng sáng sửa hẳn lên, Kỷ Đào nhìn thấy hỉ nương mới phản ứng lại hôm nay là ngày đặc biệt.

Không để nàng nghĩ nhiều thêm, nàng đã bị Hỉ nương ấn ngồi xuống ghế bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.

Tay nghề của Hỉ nương rất tốt, không đến nửa canh giờ, trong gương đã xuất hiện một vị mỹ nhân kiều mị, ngày thường Kỷ Đào không trang điểm, lúc này gần như không nhận ra bộ dáng của mình.

Nàng đưa tay lên sờ mặt, nhưng tay còn chưa đụng tới mặt đã bị hỉ nương giữ chặt:

“Cô nương, không thể chạm vào mặt được.”

Lúc này trời dần sáng tỏ, không khí bên ngoài dần náo nhiệt lên, Kỷ Đào đã thay áo cưới đỏ thẫm vào, trên đầu là đầu quan do Kỷ Vận mang đến.

Hỉ nương mang theo Kỷ Vận và Kỷ Huyên Huyên ra ngoài, Liễu thị kéo tay Kỷ Đào, trên mặt đầy vẻ không nỡ.

“Ta còn muốn để cho con kén rể.” Liễu thị thở dìa nói.

“Cha con nói, sợ con không tìm thấy người thật lòng đối đãi với con, cả đời ông ấy không tiền đồ, không giống như đại bá của con, có thể cho hài tử địa vị cao cao tại thượng và sinh hoạt thoải mái. Ông ấy chỉ có thể giúp con tìm một người thật long đối xử tốt với con, hy vọng con cả đời bình an thuận lợi.”

“Nương.”

Liễu thị nghe được một tiếng nương nghẹ ngào của Kỷ Đào, liền rơi lệ, vội ngẩng mặt ra sau một lúc lâu, mới nói: “Đào Nhi, con sống tốt. Chúng ta liền vui vẻ.”

Khi nói chuyện, bên ngoài có tiếng nhạc hỉ vang lên, Kỷ Đào chỉ cảm thấy một mảnh vải màu đỏ chụp xuống đầu mình, sau đó trước mắt nàng chỉ còn lại là màu đỏ.

“Nương, ngài cùng cha tốt với con, con đều biết rõ.” Kỷ Đào nhỏ giọng nói.

Tiếng nhạc Hỉ tựa như ở ngay bên tai, nghe âm thanh như vậy, đôi mắt Kỷ Đào lại chua xót.

Nàng nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó hỉ nương đến gần nàng, nắm lấy tay nàng kéo nàng đứng dậy.