Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đợi cho đến khi nàng lấy lại tinh thần thì tay đã bị một đôi tay quen thuộc cầm lấy, đôi tay kia có xương thon dài, trắng nõn trong suốt, bên trên có những mạch máu màu xanh lá có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khi nắm lấy tay nàng chỉ là nắm hờ, nhưng Kỷ Đào lại có ảo giác như đã bị nắm chắc lấy, giống như sẽ không chạy thoát được.
Chung quanh đều là tiếng cười ồn ào, hai người ở trong âm thanh ồn ào như vậy bái đường xong, Kỷ Đào bị đưa vào trong nhà ở, trước mặt sáng ngời, ánh vào đôi mắt chính là hình ảnh Lâm Thiên Dược mang một khuôn mặt tràn đầy tươi cười: “Đào Nhi.”
Trong âm thanh mang thoe vui sướng không thể che giấu được.
Hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, khiến cho khuôn mặt hắn ngày thường tái nhợt trở lên hồng nhuận một chút, mày mày đều là ý cười.
Bên ngoài có người thúc giúc, Lâm Thiên Dược bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: “Những người đó là đồng môn cùng trường, ta phải đi xem, nàng chờ ta.”
Kỷ Đào gật đầu.
Lâm Thiên Dược tức khắc thỏa mãn, cười nói: “Ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Sau khi Lâm Thiên Dược đi ra ngoài, Kỷ Đào mới cẩn thận xem xét gian nhà ở, tuy phòng ở Lâm gia giống so với trước đó, gian phòng này mới được xây, trong phòng vẫn còn hơi ẩm ướt, đập vào mắt đều là màu đỏ thẫm, cửa sổ cạnh đầu giường đặt một cặp búp bê gắn khăng khít với nhau, rõ ràng chính là cái mag Lâm Thiên Dược mua lần trước.
Cửa bị đẩy ra, Dương ma ma bưng khay tiến vào, cười nói: “Cô nương, ăn cơm thôi.”
Kỷ Đào đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Dương mama tới gần nàng nói: “Là Lâm công tử cố ý dặn dò.”
Kỷ Đào cũng không cảm thấy kỳ quái, rất nhanh đã dùng bữa xong, sau khi rửa mặt, tẩy trang xong, cửa lại bị người đẩy ra từ bên ngoài, nàng nói: “Ma ma đi thu dọn chỗ ở của ta đi, lúc đầu chắc là sẽ không quen, giờ ở đây không cần mama lắm.”
“Ma ma đi rồi.”
Âm thanh trầm thấp thuộc về nam tử đột nhiên vang lên, Kỷ Đào hồi thần, nhìn thấy người nói chính là Lâm Thiên Dược mang theo chút men say bèn nói: “Lâm đại ca, huynh đã trở lại?”
“Không, không phải Lâm đại ca, từ hôm nay trở đi, gọi ta là phu quân.” Lâm Thiên
Dược tới gần nàng, khom lưng nói nhỏ ở bên tai nàng.
Hơi nóng phun ở bên tai khiến Kỷ Đào cảm thấy không được tự nhiên, muốn rụt thân thể lại phí sau nhưng đã bí hắn ôm vào trong lòng.
“Đào Nhi, ta đã cưới được nàng rồi.”
“Cưới được nàng rồi, cưới được nàng rồi.”
Hắn nói liên tiếp ba lần, ngữ khí lần sau so với lần trước càng thêm kích động, tựa hồ cho đến lúc này hắn mới có thể tin được đấy là sự thật.
Kỷ Đào khẽ ừ một tiếng, hơi thở xung quanh đều là hơi thở lạnh lẽo của Lâm Thiên Dược.
“Đào Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng.” Lâm Thiên Dược thầm thì nói.
“Hiện giờ ta có lỗi đối với nàng, để nàng phải ở nhà ở như vậy, sau này...... Sau này chúng ta còn có cả đời.”
“Huynh uống say rồi.” Kỷ Đào hơi nhíu mày đẩy một cái.
Lâm Thiên Dược thuận thế buông nàng ra, nhìn vào đôi mắt của nàng, bấy giờ Kỷ Đào mới phát hiện ra ánh mắt hắn trong trẻo, không thấy chút men say nào.
“Huynh không uống say?”
Kỷ Đào kinh ngạc.
“Hôm nay nếu ta uống say, chỉ sợ là sẽ hối hận cả đời.” Lâm Thiên Dược đầy thâm ý mà nói.
Nghe vậy, Kỷ Đào cảm thấy mặt nóng hết cả lên, tay bị Lâm Thiên Dược nắm lấy hơi nóng lên, cái này, sẽ không đâu.
Tối hôm qua sau khi Liễu thị đuổi tỷ muội Kỷ Vận đi, tính toán nói chuyện với nàng, Kỷ Đào cảm thấy, chỉ bằng hiểu biết của mình, thế cũng... Đủ đi? Còn không thì, không phải còn có Lâm Thiên Dược hay sao.
Nhưng khi chuyện này sắp xảy ra, Kỷ Đào mới hơi hối hận, chuyện này vẫn là nên nghe một chút.
Đang nghĩ ngợi lung tung, thân thể đã bay lên, ngay sau đó đã bị đặt trên chiếc giường mềm mại, môi bị lấp kín, Kỷ Đào kinh ngạc với đôi môi mềm mại của Lâm Thiên Dược, trên người chợt lạnh.
“Tắt nên đi.” Kỷ Đào vội duỗi tay che lại.
Lâm Thiên Dược cúi đầu cười ra tiếng, đứng dậy đi tắt nến.
Lâm Thiên Dược một lần nữa lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hôn lên vành tai nàng, nói: “Đừng sợ.”
Khi Kỷ Đào tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã một mảnh mông lung, mắt thấy trời đã sắp sáng, trên eo có một cánh tay ôm lấy, sau lưng là một khuôn ngực ấm ấp, nàng hơi động đạy thân thể, Lâm Thiên Dược đã mang theo âm thanh buồn ngủ nói: “Đào Nhi?”
“Ta muốn xoay người một chút.” Kỷ Đào nhỏ giọng nói.
Lâm Thiên Dược thả long tay một chút, Kỷ Đào nằm yên, cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là eo, đã cứng đờ ra, nhìn không được nói: “Chàng ôm chặt như vậy, cả người ta đều căng cứng cả lên.”
“Xin lỗi.” Lâm Thiên Dược xin lỗi, tay lại một lần ôm lấy nàng, nói: “Ta nhẹ một chút.”
Kỷ Đào không còn gì để nói, không thể ngủ bình thường được sao?
Nàng bỗng nói ra khỏi miệng.
Ban đầu Lâm Thiên Dược trầm mặc, khi Kỷ Đào cho rằng hắn đã ngủ lại thì nghe được hắn nói, âm thành khàn khàn: “Đào Nhi, ta vẫn luôn có cảm giác không thật, ta muốn ôm nàng.”
“Hai chúng ta đã thành thân rồi, chàng còn cảm thấy không chân thật? Thế thì muốn làm gì bây giờ?” Kỷ Đào nghi hoặc.
“Muốn như vậy.
Lâm Thiên Dược trở người chồng lên người nàng, Kỷ Đào muốn từ chối nhưng lập tức đã bị hắn lấp kín môi.
Không phải là thư sinh yếu đuối sao? Lúc trước còn động một cái là ngất xỉu, sao bây giờ thân mình lại tốt như vậy?
Y thuật của Phó đại phu đúng là hơn người. Kỷ Đào rất nhanh đã không rảnh lo đến việc này nữa.
Trời dần dần sáng tỏ.
Trong viện Lâm gia, ở căn nhà dán chữ hỉ trên cửa sổ, Kỷ Đào đang ngồi chải đầu, ở phía sau Lâm Thiên Dược đang ngồi trên giường mỉm cười nhìn nàng.
Kỷ Đào không để y tới hắn, động tác trên tay vẫn không ngừng, tùy ý vấn một kiểu búi tóc, Lâm Thiên Dược khoác áo đứng dậy, đi đến phía sau nàng, nhìn đến một quả đào mượt mà trong tráp của nàng, nhịn không được cười một tiếng, cầm lấy trâm cài lên đầu cho nàng, cười nói: “Đẹp.”