Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sáng sớm.
Tiêu Kiệt ngồi trước máy tính, mắt nhìn chằm chằm vào biểu tượng trò chơi trên màn hình, đầu óc thoáng chút mơ hồ.
Ánh nắng rực rỡ len qua ô cửa sổ chiếu rọi khắp căn phòng khách kiêm phòng làm việc khiến nơi này như nhuốm màu ấm áp, dịu dàng.
Tựa như mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng nhìn bàn làm việc của Hàn Lạc bên cạnh trống rỗng, Tiêu Kiệt biết, mọi thứ là thật.
Hình ảnh cái chết kinh hoàng của Hàn Lạc không ngừng tái hiện trong đầu hắn.
Khi studio Vô Cực tan rã, tất cả mọi người đều rời đi chỉ có Hàn Lạc ở lại. Đó là anh em chí cốt nhất, là người bạn thân nhất của hắn.
Không rời không bỏ, luôn đồng hành cùng hắn, vậy mà giờ lại bị người ta hại chết. Chuyện này không thể bỏ qua được.
Chưa kể, rõ ràng đối phương còn muốn giết cả hắn.
“Lưu Cường! Mẹ mày cứ chờ đấy! Ông đây không giết mày thề không làm người!” Tiêu Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói. Báo thù ngoài đời có thể khó, giết người trong game thì ông đây chưa ngán ai bao giờ!
Hắn hít một hơi thật sâu, đã đến lúc bắt đầu.
Ánh mắt dừng lại nơi biểu tượng game, đôi mắt Tiêu Kiệt dần hiện lên sự kiên quyết, rồi hắn dứt khoát nhấn chuột.
Tiếng nhạc quen thuộc lại vang lên, trước mắt Tiêu Kiệt lại hiện ra cái thôn u ám và yên tĩnh ấy.
Nhìn cái thôn cổ kính, sống động như thật này, trước đây hắn chỉ thấy ngạc nhiên vì đồ họa chân thực, nhưng giờ đây khung cảnh này lại nhuốm thêm vài phần kỳ dị và rợn người.
Trò chơi này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao có thể can thiệp cả hiện thực, thậm chí khiến người ta chết thật? Đằng sau nó rốt cuộc có bí mật gì?
Trong lòng hắn không khỏi nghĩ miên man.
Nhưng Tiêu Kiệt biết rõ, đó không phải thứ mà hiện tại hắn có thể tìm hiểu. Việc cấp bách bây giờ là làm sao mạnh lên trong game.
Tăng cấp, tích đồ, học chiêu.
Hắn nhìn quanh thôn làng hoang vu, ánh mắt đầy vẻ nghiêm nghị và tập trung.
Không vội hành động, Tiêu Kiệt âm thầm suy tính.
Một trò chơi chỉ có một mạng thì phải chơi thế nào cho đúng?
Nói thật thì hắn không lạ mấy trò chơi kiểu hardcore như vậy. Chế độ ác mộng, chế độ điên rồ, chế độ Châu Á gì hắn đều thử qua cả rồi… Tất cả đều không cho người chơi cơ hội làm lại, chết là hết.
Nhưng ngẫm kỹ lại, Tiêu Kiệt nhận ra những trò chơi trước kia hoàn toàn không thể so với trò này.
Dù hình phạt có nặng đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ là xóa nhân vật, xóa save, làm lại từ đầu. Nặng đến mấy thì cũng không thể so được với cái giá… là chính mạng sống ngoài đời.
Trò chơi này là một chế độ "một mạng" thực sự. Chết không chỉ là mất nhân vật mà còn là chết thật. Không được phép có bất kỳ ý nghĩ may rủi nào còn tồn tại khi hắn còn chơi nó.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Việc đầu tiên Tiêu Kiệt làm là mở bảng trạng thái nhân vật của mình:
[Ẩn Nguyệt Tùy Phong] (cấp 1)
- Kinh nghiệm: 30/300 (kinh nghiệm giết tên sơn tặc hôm qua)
- Tiền: 26 văn
- Chức nghiệp: Kẻ hồi hương (người từ bên kia tinh không, từng lưu lạc ngoài Cựu Thổ, nay theo tiếng gọi của khế ước cổ xưa trở về cố hương)
- Sinh lực: 90
- Thể lực: 400
- Giới hạn tải trọng: 40kg
Thuộc tính cơ bản:
- Thể chất: 9, ảnh hưởng giới hạn sinh lực, tốc độ hồi sinh lực và tính linh hoạt cơ bản
- Sức bền: 8, ảnh hưởng giới hạn thể lực, tốc độ hồi thể lực và giới hạn tải trọng
- Sức mạnh: 8, ảnh hưởng sát thương vật lý, giới hạn trọng lượng của vũ khí có thể sử dụng
- Nhanh nhẹn: 12, ảnh hưởng tốc độ di chuyển, tốc độ tấn công, tốc độ và khoảng cách khi lăn/tránh/nhảy
Thuộc tính nâng cao:
- Tinh thần: 12, ảnh hưởng giới hạn pháp lực, tốc độ hồi pháp lực, khả năng kháng các hiệu ứng tinh thần như mê hoặc, sợ hãi, thôi miên,…
- Linh tính: 10, ảnh hưởng khả năng hấp thụ linh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, khả năng học và dùng tiên pháp yêu thuật
- Cảm giác: 9, ảnh hưởng phạm vi cảnh giới, khoảng cách phát giác quái vật và khả năng phát hiện vật thể vô hình (điểm cảm giác càng cao, càng dễ bị các thực thể linh dị chú ý)
- Tín ngưỡng: 7, ảnh hưởng khả năng hấp thụ lực lượng hương hỏa, hỗ trợ việc học và thi triển thần thông
Thuộc tính đặc biệt:
- Ngộ tính: 13 (không thể tăng bằng điểm thuộc tính), ảnh hưởng khả năng tiếp thu kiến thức và kỹ năng cao cấp hơn, ảnh hưởng xác suất ngộ đạo
- May mắn: 12 (không thể tăng bằng điểm thuộc tính), ảnh hưởng tỷ lệ rơi chiến lợi phẩm, ảnh hưởng khả năng gặp cơ duyên hoặc tai họa
Kỹ năng:
- Diêu Tử Phiêu Thân (thân pháp)
Tiêu Kiệt nhìn bảng thuộc tính của mình. Trước đây hắn không để ý lắm, giờ thì mới phát hiện có điều kỳ lạ. Các chỉ số không đều nhau, không phải là số ngẫu nhiên mà có vẻ phản ánh chính bản thân hắn.
Hắn đoán, người bình thường sẽ có chỉ số dao động ở khoảng 10.
Nhìn vậy thì thuộc tính của hắn cũng tạm ổn, nổi bật nhất là nhanh nhẹn 12, tinh thần 12, ngộ tính 13, may mắn 12, còn lại thì khá tệ, đặc biệt là tín ngưỡng chỉ có vỏn vẹn 7 điểm.
Hắn suy nghĩ một lát, rất nhanh đã rút ra được chân lý đầu tiên của trò chơi này: sống hèn còn hơn chết nhảm.
Tuyệt đối không được liều lĩnh, chỉ được đánh khi chắc thắng. Trò chơi này khó khủng khiếp, đám quái vật ở đầu thôn thôi mà đã mạnh như vậy, nếu liều mạng ra ngoài thì chỉ có con đường chết.
Phải phát triển từ từ, tranh thủ nâng hết những gì có thể trong phạm vi an toàn, từ trang bị tân thủ, kỹ năng có thể học được trong thôn cho đến các nhiệm vụ nhỏ nhặt.
Nếu trong thôn có mấy nhiệm vụ như đưa thư, nhặt đồ, hái thuốc... mà không cần chiến đấu vẫn có thể lên cấp thì càng lý tưởng. Lên vài chục cấp, kiếm bộ đồ ra hồn rồi mới được ra ngoài mạo hiểm, như thế mới chắc ăn.
Nghĩ là làm, Tiêu Kiệt bắt đầu dạo quanh thôn.
Thôn không lớn nhưng có đầy đủ mọi thứ. Có tường gỗ bao quanh, trên đó còn có tháp canh và dân binh túc trực khiến người ta cảm thấy an tâm phần nào.
Ít nhất thì khi ở trong thôn không phải lo bị quái vật tấn công.
Thôn có tiệm rèn, xưởng mộc, tiệm tạp hóa, gánh hàng rong, quán ăn... còn có một căn nhà treo đầy da thú bên ngoài, chắc là của thợ săn.
Tiêu Kiệt vừa đi một vòng đã nghĩ ra bước đi tiếp theo, phải xem thử trong tiệm rèn có bán vũ khí nào phù hợp không.
Chủ tiệm là một ông chú râu quai nón cơ bắp cuồn cuộn đang rèn kiếm trên đe. Bên cạnh là một tên mập đen đúa đang luyện phôi.
Tiêu Kiệt bước thẳng đến.
“Anh ơi, em muốn tìm một món vũ khí thuận tay để ra ngoài giết quái, anh có gì giới thiệu không?”
Lão râu quai nón đặt búa xuống, nói oang oang: “Ha, chú mày hỏi đúng người rồi đấy. Vũ khí ở đây là loại tốt nhất trong vòng mười dặm! Nhưng chú mày quen dùng loại nào?”
“Thật ra em chưa đánh nhau bao giờ, còn chưa nhận mặt binh khí lấy gì quen tay.”
“Thế cứ xem thử đi.”
Ngay sau đó, bảng giao dịch hiện lên, đầy đủ đao, kiếm, áo giáp... với giá cả rõ ràng:
- Kiếm sắt: 200 văn
- Khiên thép: 150 văn
- Trường thương tinh luyện: 240 văn
- Liễu Diệp đao: 180 văn
- Quỷ Đầu đao: 300 văn
- Cung săn: 260 văn
- Xà Tích trường cung: 680 văn
- Giáp da: 300 văn
- Giáp da bọc sắt: 450 văn
- Giáp lá thép: 800 văn
- Nón sắt: 600 văn
- Tinh Cương trường kiếm (ưu tú): 1000 văn
…
Tiêu Kiệt tính toán, muốn có một bộ đồ tân thủ tạm ổn cộng thêm một lô thuốc hồi máu thì ít nhất cần một ngàn văn.
Còn muốn mua đồ xịn nhất thì phải ba bốn ngàn văn, gánh nặng đường xa này xem ra phải bắt đầu từ việc kiếm tiền.
Còn kiếm kiểu gì thì hắn đã có kế hoạch, đi hỏi thăm ông lão hôm qua thôi.