Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Công việc này so với chặt cành thì phức tạp hơn nhiều, ít ra chặt cây chỉ cần chậm một chút chứ không phải lo chuyện bị trừ tiền vì để mất dê như thế này.
Khi thời gian cũng gần tròn một canh giờ, Tiêu Kiệt đã phải dùng đến hai viên Đại Lực hoàn, người đã mệt rã rời.
Hắn thầm nghĩ: "Sớm biết thế này thà đi chặt cành còn hơn. Nhưng vì kỹ năng Thuần Thú, mình đành cắn răng chịu đựng. Giá mà có mấy con chó thì đỡ cực biết mấy."
Nghĩ đến đây, Tiêu Kiệt không khỏi thở dài.
Tiếc là phí bái sư thợ săn quá cao, bản thân hắn lại nghèo kiết xác, nếu có tiền may ra hắn còn cân nhắc.
Cuối cùng cũng gồng hết một canh giờ, đa số dê đã no bụng.
Tiêu Kiệt lùa đàn dê trở về chuồng, bây giờ hắn mệt đến hoa mắt chóng mặt, còn chú Dương thì tỏ ra rất hài lòng.
Chú Dương: “Làm tốt lắm cháu trai. Năm mươi con dê không mất con nào. Đây là tiền công của cháu, nếu còn muốn làm nữa thì cứ tới tìm chú. Đám dê này ăn khỏe lắm, chẳng mấy chốc lại đói thôi.”
Nhìn 100 văn trong tay, Tiêu Kiệt chẳng cảm thấy vui mấy, xong việc mà hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được kỹ năng liên quan, đúng là thất vọng.
Lúc nãy lo lùa dê, sợ bỏ sót một con nên hắn quên béng vụ ngộ đạo.
Nghỉ ngơi hơn chục phút, tinh thần cũng hồi phục kha khá, Tiêu Kiệt cắn răng, lại tìm chú Dương tiếp chuyện.
“Chú Dương, cháu nghỉ xong rồi, cho cháu làm thêm lần nữa nhé.”
Chú Dương: “Ồ, cậu nhóc này siêng ghê, được được, đúng lúc mấy con dê bên này cũng đói , tới dẫn tụi nó ra ngoài đi.”
Lại thêm năm mươi con dê được lùa ra, Tiêu Kiệt đưa đàn dê tới bãi cỏ, trong thời gian ngắn, đám cỏ bị gặm trụi lúc nãy đã mọc lại.
May đây là game, cỏ sẽ tự làm mới, chứ ăn kiểu này hai ngày là trụi hết ngọn núi.
Nhìn đàn dê lại bắt đầu ăn cỏ, Tiêu Kiệt nghĩ thầm: “Mình không thể cứ đứng nhìn thế này được. Lần trước ngộ ra kỹ năng Nhất Đao Lưỡng Đoạn cũng là trong lúc chăm chỉ chặt củi, dần dần nắm được quy luật trò chơi mới thành công. Lần này mình cũng nên làm gì đó.”
Có kinh nghiệm từ lần trước, Tiêu Kiệt xử lý thoải mái hơn nhiều, còn có thời gian quan sát hành vi của đám dê này. Nhìn thanh trạng thái no bụng trên đầu bọn chúng không ngừng tăng, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ: “Nếu no rồi là chạy loạn... thì không cho chúng no là được chứ gì.”
Trong lòng Tiêu Kiệt thầm đắc ý: “Mình đúng là thiên tài! Chính là cách này!”
Cho chúng đói meo xem còn tâm trí mà giỡn với chạy nhảy hay không!
Nghĩ là làm, Tiêu Kiệt vung roi chăn dê, quất một phát Roi Vang Sấm Rền. ‘Bốp’ một tiếng, cả đàn dê bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Trước tiên, hắn lùa chúng sang một bãi cỏ gần đó. Nhìn đám dê bắt đầu cúi đầu tìm cỏ gặm, hắn chờ chừng hai, ba phút rồi lại chạy sang phía đối diện quất thêm một roi nữa.
Bốp!
Đám dê lại tiếp tục di chuyển, nhờ đó mà tốc độ tăng độ no của chúng chậm hẳn lại.
Tất nhiên không thể lùa quá gấp, vì mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn là để đám dê này ăn no trước khi hết giờ.
Cứ cách hai, ba phút, hắn lại đẩy bọn dê đi một đoạn khiến việc ăn của chúng bị ngắt quãng liên tục, đảm bảo độ no không tăng quá nhanh.
Quả nhiên có thực mới vực được đạo, đến dê mà đói cũng thành dê ngoan, chỉ biết cắm đầu tìm cỏ gặm, hơi đâu chạy loạn
Ngay cả mấy con nghịch nhất, giờ cũng không buồn nghịch nữa, chỉ lo cúi đầu cắm mặt vào bãi cỏ.
Nhưng Tiêu Kiệt không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, lỡ ăn no rồi chúng lại quậy tiếp thì sao.
Hắn chạy đi chạy lại liên tục, lùa đàn dê vòng tới vòng lui, qua vài lượt thì toàn bộ đám dê đều ngoan ngoãn cúi đầu ăn cỏ, cứ như sợ chậm chân là không còn gì mà ăn.
Thấy cảnh này, Tiêu Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ổn!
Vừa lùa vừa để ý thời gian, chẳng mấy chốc một canh giờ nữa lại trôi qua. Đúng lúc bọn dê vừa kịp ăn no, thời gian cũng hết.
Hệ thống thông báo: [Trong quá trình liên tục chăn dắt đàn dê, ngươi đã dần nắm bắt kỹ năng và kinh nghiệm cần thiết, kỹ năng ‘Chăn thả’ của ngươi đã tăng lên trình độ thành thạo.]
Hệ thống thông báo: [Tiếp xúc với đàn dê trong thời gian dài giúp ngươi dần hiểu được tập tính của loài động vật này, từ đó lĩnh ngộ kỹ năng liên quan: Nghiên Cứu Dã Thú.]
Tiêu Kiệt nhủ thầm: “Cuối cùng cũng có! Dù là kỹ năng tự lĩnh ngộ, chắc cũng hữu ích đôi chút.”
[...
Nghiên Cứu Dã Thú (kỹ năng học thuật)
- Giới thiệu kỹ năng: Qua thời gian dài tiếp xúc với động vật, ngươi bắt đầu có những hiểu biết nhất định, từ đó nắm được một số kiến thức liên quan đến dã thú.
…]
Ủa rồi… Cái này... có ích gì?
Kỹ năng này không nằm trong thanh kỹ năng mà lại nằm trong mục Sổ Tay Kỹ Nghệ, cùng loại với các kỹ năng sinh hoạt.
Tiêu Kiệt mở mục kỹ năng ra, bên trong hiện lên từng trang như quyển sách.
Mỗi trang có tiêu đề riêng:
Nghiên Cứu Dã Thú - Chương Thú hoang (chưa mở khóa)
Nghiên Cứu Dã Thú - Chương Yêu thú (chưa mở khóa)
Nghiên Cứu Dã Thú - Chương Tiên thú (chưa mở khóa)
Toàn bộ đều ở trạng thái chưa mở khóa, chỉ có trang đầu tiên, Nghiên Cứu Dã Thú - Chương Thú nuôi là có nội dung.
[...
Dê núi (thú nuôi/thú hoang)
- Kỹ năng: húc, leo núi.
- Độ khó thuần hóa: nhập môn
- Cấp độ khiêu chiến: cấp 1 - 3
- Giới thiệu: Một loài động vật ăn cỏ phổ biến, giỏi leo trèo, thích gặm cỏ tươi và rễ cây. Thường thấy ở khu vực đồi núi, thường được nuôi để lấy thịt, sữa và da lông.
…]