Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vậy thôi á...?

Tiêu Kiệt hơi cạn lời.

Kỹ năng này chẳng hữu dụng gì, cùng lắm coi như quyển sổ tay tra cứu.

Có lẽ sau này nếu tiếp xúc với nhiều loại thú hơn thì nội dung trong này sẽ dần phong phú, nếu mở khóa được mấy chương sau còn có thể hiểu hơn về quái vật. Còn hiện tại thì chẳng giúp ích gì cho việc tăng thực lực cả.

Tuy nhiên, kỹ năng này là kỹ năng tự lĩnh ngộ ra được. Nói cách khác, chỉ cần người chơi làm mấy việc kiểu chăn dê, nuôi heo gì đó thì đều có thể ngộ được.

Nghĩ đến việc kỹ năng mình tự ngộ ra chắc chắn lợi hại hơn mẫu của hệ thống, Tiêu Kiệt cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn lùa đàn dê trở lại chuồng, định nghỉ một lát rồi bắt đầu lượt làm việc thứ ba.

Đột nhiên có một bóng người hớt hả chạy tới.

“Đại ca Tùy Phong! Đại ca Tùy Phong! Mau tới đây, em gặp cái này kì lắm!”

Tiêu Kiệt ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Ta Muốn Thành Tiên, cậu ta vội vàng chạy tới, trên tay còn xách theo cái rìu đốn củi.

“Ủa, em đi làm tiều phu hả? Gặp chuyện gì hốt hoảng vậy?”

“Kỳ ngộ! Em gặp được kỳ ngộ!”

Nói rồi cậu ta lật đật kể lại chuyện của mình.

Thì ra Ta Muốn Thành Tiên định đi lĩnh ngộ kỹ năng dùng đao, học làm đao khách giống Tiêu Kiệt, nên đã tìm Vương Đại Ngưu xin việc. Không ngờ Vương Đại Ngưu bảo còn đủ củi, chưa cần thêm người chặt.

Ngược lại, bên xưởng gỗ lại nói đang thiếu nguyên liệu, hỏi Ta Muốn Thành Tiên có muốn làm không.

Dù sao cũng là chặt cây, Ta Muốn Thành Tiên bèn nhận luôn công việc tiều phu.

Cậu ta xách rìu lên núi đốn củi.

Ban đầu cũng khá suôn sẻ, vì được Tiêu Kiệt nhắc nhở là làm việc cũng cần kỹ thuật nên cậu ta rất nghiêm túc, chặt gỗ cả buổi sáng, kiếm được mấy chục xu, còn lĩnh ngộ được kỹ năng thành thạo vũ khí rìu.

Chỉ là không học được kỹ năng chiến đấu khiến Ta Muốn Thành Tiên hơi thất vọng.

Nhưng cậu ta vẫn rất kiên trì, dù Tiêu Kiệt từng nói không phải ai cũng Đốn Ngộ được, cậu vẫn cắn răng tiếp tục đốn cây.

Ai ngờ đang chặt thì phát hiện một cái cây rất lạ. Trong khi cây trên núi này đa phần là vàng úa, một số ít xanh mướt thì cái cây đó lá vàng rực, hoàn toàn khác biệt với những cây xung quanh.

Ta Muốn Thành Tiên lúc đó không nghĩ nhiều, coi nó là cây quý, chặt xuống có khi thu được nguyên liệu cao cấp.

Vừa bổ một nhát, cây đó xì máu dọa cậu ta sợ khiếp vía, không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên vội vàng chạy tới tìm Tiêu Kiệt cầu cứu.

Xì máu? Nghe xong câu chuyện, Tiêu Kiệt cũng hơi ngạc nhiên, chuyện này quả thực hiếm thấy.

Trong một game mang phong cách tiên hiệp kỳ huyễn như thế này, cây mà chảy máu chắc chắn có điều mờ ám. Hoặc là tiên, hoặc là yêu.

“Đi, dẫn anh đến xem thử.”

Tiêu Kiệt không buồn quản mấy con dê nữa, lập tức theo Ta Muốn Thành Tiên chạy thẳng lên núi phía sau.

Dãy núi này là nhánh đuôi nơi cực nam của thung lũng Ngân Hạnh, vây quanh thôn Ngân Hạnh. Ngoài một bãi cỏ chỗ khe núi, toàn bộ là cây cối um tùm.

Giữa đám cây vàng úa xen lẫn xanh mướt, một cái cây màu vàng rực nổi bật hiện ra trước mắt hai người.

Tiêu Kiệt nhìn một cái liền nhận ra ngay.

“Là cây ngân hạnh!”

Hắn nhìn lá cây, kinh ngạc nói: "Còn vết thương em nói đâu?”

“Ngay trên thân cây... Ơ, vết chém biến mất rồi.”

Ta Muốn Thành Tiên ngạc nhiên nhìn chằm chằm cái cây: "Hay là để em chém thêm nhát nữa?”

“Khoan, để anh làm. Rìu của em nặng, lỡ là NPC thì chém chết mất.”

Tiêu Kiệt nói rồi vung đao chém lên thân cây.

‘Phụt’ một tiếng, vỏ cây bị chém toác, máu tươi đỏ sẫm từ vết chém trào ra, chảy men theo thân cây, nhìn vô cùng rợn người.

Rỉ máu thiệt kìa…

Tiêu Kiệt ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cây ngân hạnh đang nhỏ máu, trầm ngâm suy nghĩ.

Ta Muốn Thành Tiên lo lắng hỏi: "Anh Tùy Phong, anh nghĩ sao? Em có nên tiếp tục chặt không?”

Tiêu Kiệt chợt bật cười, nhớ tới một câu chuyện mà hắn từng đọc.

“Em từng nghe chuyện Tào Tháo và cây lê thần chưa?”

“Hả? Tào Tháo và cây lê thần? Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa đâu có đoạn đó?”

“Có chứ. Trong truyện gốc có đấy, bản phim cũ cũng có, chỉ là bản mới không đưa vô thôi.”

Tiêu Kiệt từng ấn tượng sâu sắc với đoạn đó, giờ thấy tình huống giống hệt nên kể lại cho Ta Muốn Thành Tiên nghe.

“Truyền thuyết kể rằng, sau khi Tào Tháo lên làm Ngụy Vương, muốn xưng đế nên viện cớ xây hành cung để xây dựng cung điện. Có người lo Lạc Dương không đủ gỗ nguyên cây, Tào Tháo mới bảo: ‘Ta nghe dưới núi Long Môn có một cây lê to lắm, cao hơn chục trượng, thân to như cối xay, chẳng phải quá hợp sao?’ Rồi phái người đi chặt.

Cái cây đó được cho là đã hơn hai ngàn năm tuổi, to khác thường, cành lá rậm rạp. Mùa xuân hoa trắng như tuyết, mùa thu quả vàng rực rỡ. Dân địa phương cho rằng cây đã hoá thần, gọi là ‘Bạch Lê tiên ông’.

Người của Tào Tháo đến chặt cây, thôn dân kéo nhau ngăn cản. Đám lính không để tâm, vung rìu chém xuống thì lưỡi rìu không nhúc nhích, mấy tên lính sợ hết hồn. Nghe dân nói quá ly kỳ, họ cũng chùn bước, đành quay về báo cáo.

Tào Tháo nghe xong không tin, liền đích thân dẫn người đến. Các lão làng trong làng vội vàng khuyên: ‘Tướng gia, cây này đã khai linh, không thể động đến. Ai từng làm nó rụng lá đều bị bệnh hoặc chết thảm.’

Tào Tháo tuổi đời mấy chục, thân kinh bách chiến, dĩ nhiên không tin chuyện ma quái, nói: ‘Ta tung hoành bốn phương hơn bốn mươi năm, từ vua chúa đến thường dân ai cũng phải sợ ta, thứ yêu thần nào dám cản ý ta!’

Dứt lời, ông ta rút kiếm Ỷ Thiên, chém một nhát.

Kết quả, ‘keng’ một tiếng, máu văng đầy người. Tào Tháo hoảng sợ vứt kiếm, vội vã về cung.

Tối hôm đó, ông ta trằn trọc khó ngủ, mơ thấy một ông lão tóc trắng rối tung, tay cầm kiếm, đứng trước giường.

Tào Tháo hoảng hỏi: ‘Ngươi là ai?’

Ông lão đáp: ‘Ta là thần cây lê, dân gọi là Bạch Lê tiên ông.’

Tào Tháo lại hỏi vì sao đến. Ông lão nói: ‘Ngươi phải tạ tội! Ta hóa thành cây lê để trấn áp ác long, ngươi lại muốn xây cung gấm mà không màng sinh linh, cố chấp chặt ta. Ngươi biết tội chưa?’

Nói rồi rút kiếm chém vào Tào Tháo. Tào Tháo bật người tỉnh dậy, biết chỉ là mộng, từ đó chứng đau đầu tái phát."