Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ta Muốn Thành Tiên đang nghe kể chuyện đến mê mẩn, thấy Tiêu Kiệt bỗng dưng im bặt liền sốt ruột hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó là đoạn Hoa Đà chuẩn bị mổ não cho Tào Tháo, không còn liên quan gì đến cây lê thần nữa. Cây lê thần chỉ xuất hiện một đoạn ngắn đó thôi.”
Ta Muốn Thành Tiên lập tức tỏ ra không hài lòng: “La Quán Trung đúng thật là, đào cho đã lại không chịu lấp hố.”
Cậu ta trầm ngâm: “Vậy ý anh là, cái cây ngân hạnh này cũng có liên quan đến cây thần gì đó?”
“Khó nói lắm. Nhưng lúc nãy thấy cây ngân hạnh chảy máu, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là câu chuyện đó. Hơn nữa, thôn này tên là thôn Ngân Hạnh, thung lũng này gọi là thung lũng Ngân Hạnh, chắc chắn không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Tám chín phần là có liên hệ gì đó với cái cây này. Em may thật đấy, lần kỳ ngộ này có khi lại đào ra được bí mật lớn cũng nên.”
“Vậy giờ chúng ta làm gì?”
Tiêu Kiệt mỉm cười: “Dễ thôi. Làm y như sách nói, đi ngủ. Xem có thần nhân nào nhập mộng không. Nếu có thì tùy cơ ứng biến, còn không thì... chặt cây.”
“Hả? Ngủ á?!”
Ta Muốn Thành Tiên hoàn toàn theo không kịp lối suy nghĩ của Tiêu Kiệt. Nhưng thấy Tiêu Kiệt thật sự đi xuống núi, cậu ta đành ngậm ngùi đi theo.
“Anh Tùy Phong chờ em với... Nhỡ mà thần nhân nhập mộng rồi rút kiếm chém tụi mình thì sao?”
“Không đến mức đó đâu. Mình có phải cố tình chặt cây đâu. Với lại, mấy tình huống kỳ ngộ trong game kiểu gì chả có tùy chọn đối thoại, không đến nỗi vào là chết liền. Chỉ cần lúc nói chuyện đừng làm chuyện ngu ngốc là ổn.
Nếu thật sự có thần nhân nhập mộng, phần lớn là sẽ giao nhiệm vụ gì đó cho mình thôi. Lúc đó nhớ ăn nói cho lễ phép, người ta giao gì thì cứ nhận. Ứng xử khéo một chút, chắc chắn không có nguy hiểm.”
Mười năm làm game thủ chuyên nghiệp không phải chuyện đùa. Tiêu Kiệt đã chơi đủ thể loại game online lẫn offline, mấy kiểu cốt truyện game thuộc như nằm lòng.
Tuy mới chỉ là suy đoán, nhưng trong lòng hắn có một linh cảm. Giấc ngủ lần này, khả năng cao sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trong lúc trò chuyện, hai người đã vào đến thôn, đi thẳng đến quán trọ.
Quán trọ này rất nhỏ, chỉ có hai gian. Ngoài bán rượu, trong là hai phòng trọ đối diện nhau.
Tiêu Kiệt bỏ ra 10 văn thuê phòng. Hai người bước vào, bên trong là hai chiếc giường gỗ đơn sơ.
Ánh sáng từ cửa sổ gỗ hắt vào nền đất tạo cảm giác cũ kỹ, nhưng lại rất hợp ‘không khí’.
Ta Muốn Thành Tiên có phần căng thẳng, hỏi tiếp theo phải làm gì.
Thấy bộ dạng luống cuống của cậu ta, Tiêu Kiệt nói:
“Thế này đi, để anh ngủ trước thử xem tình huống thế nào. Em ở bên canh chừng, nếu có gì nguy hiểm thì còn kịp trở tay.
Nếu không có gì thì khi anh tỉnh dậy sẽ kể lại cho em, em làm y như vậy là được.”
Ta Muốn Thành Tiên lập tức từ chối: “Không được! Sao có thể để anh một mình mạo hiểm chứ! Cái cây đó là em phát hiện ra, đã ngủ thì ngủ cùng nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”
Tiêu Kiệt thầm nghĩ tên này cũng có chút nghĩa khí, nhưng thật ra hắn không thấy chỗ này có gì nguy hiểm, bèn nói: “Được thôi, vậy cùng ngủ. Nhưng nhớ nhé, nếu thật sự có thần nhân nhập mộng thì phải cực kỳ lễ phép.”
“Anh tin em!”
Cả hai mỗi người chọn một chiếc giường, nằm xuống và bật chức năng ‘ngủ’ trong game.
Chẳng bao lâu, phía trên đầu hai người hiện ra dãy ký hiệu ZZZ.
“Ơ, chẳng có phản ứng gì cả.” Ta Muốn Thành Tiên lên tiếng.
Tuy nhân vật đã ngủ, nhưng họ vẫn có thể trò chuyện, chỉ là âm thanh giờ giống như nói mớ, nghe rất mơ hồ như vọng qua lớp màng.
“Đợi tí đã, muốn nằm mơ cũng phải có thời gian mà.” Tiêu Kiệt đáp.
Ta Muốn Thành Tiên lại nói thêm gì đó, nhưng lần này Tiêu Kiệt nghe không rõ nữa. Hắn còn định hỏi lại thì bỗng cảm giác ánh sáng xung quanh tối sầm lại...
Tiêu Kiệt lập tức nhận ra sắp có biến.
Trời càng lúc càng tối, xung quanh dần chìm vào bóng đêm, chỉ còn lại nhân vật của hắn nằm bất động trong đó. Chẳng bao lâu sau, đến cả chiếc giường dưới thân cũng biến mất, bản thân như đang rơi mãi trong màn đêm vô tận.
Thực sự đang mơ kìa!
Tiêu Kiệt hơi hồi hộp, không trách được, dù sao đây cũng là trò chơi liên quan đến mạng sống.
Lúc này, giọng của Ta Muốn Thành Tiên cũng biến mất hoàn toàn, tai nghe chỉ còn lại một khoảng lặng.
Đột nhiên, một khúc nhạc du dương vang lên. Một luồng ánh sáng rọi ra từ trong bóng tối, rồi một tiên nữ áo lụa phấp phới nhẹ nhàng từ trên trời bay xuống, dần hiện rõ hình dáng giữa màn đêm.
Cô ta mặc váy lấp lánh sắc vàng như được kết lại từ những chiếc lá ngân hạnh, trông vừa tự nhiên vừa quyến rũ.
Lông mày thanh tú, gương mặt xinh đẹp, thần thái thoát tục.
Ơ, hóa ra thật sự có thụ thần? Lại còn là nữ nữa.
Tiêu Kiệt thầm kinh ngạc, người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà khí chất còn tuyệt vời, chỉ là gương mặt mang vẻ u buồn.
Hắn thử nhấn phím di chuyển, phát hiện nhân vật vẫn có thể cử động được, liền đứng dậy tiến lại gần tiên nữ.
Cô tiên nữ liếc hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi bất ngờ lớn tiếng trách móc: “Ngươi là đồ ác nhân! Ta với ngươi không thù không oán, cớ sao lại dùng đao chém ta?!”
Tiêu Kiệt vội vàng tỏ vẻ ngơ ngác: “Ơ, xin lỗi cô là ai vậy? Tôi không quen cô mà.”