Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ khi nghỉ đông về nhà, Trần Phàm đặc biệt thích ngủ nướng.
Nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc trong căn phòng thân thương, Trần Phàm có thể ngủ một giấc đến tận thế.
Lúc đầu Lý Cẩm Thu còn gọi anh dậy mấy lần, nhưng sau đó bị Trần Kiến Nghiệp ngăn lại.
"Con cái khó khăn lắm mới được nghỉ đông, cứ để nó ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Đối với Trần Phàm, có lẽ anh không hẳn là thích ngủ nướng, mà là thích cái cảm giác được ba mẹ gọi dậy, có sẵn bữa sáng, không cần phải tự mình bận rộn như khi còn bé.
Trong gia đình này, Trần Phàm không cần phải nghĩ ngợi gì cả, gỡ bỏ mọi gánh nặng và áp lực, vô tư lự trở về với chính mình.
Ngày hai mươi bốn tháng Chạp.
Trần Phàm chẳng đi đâu cả, ở nhà cùng ba mẹ khiêng hết đồ đạc cũ ra, tổng vệ sinh phòng ốc một lượt.
Căn nhà này tuy đã cũ kỹ, tường ở một số chỗ còn bị bong tróc.
Nhưng sau khi dọn dẹp xong, Trần Phàm cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ngày hai mươi lăm, Trần Phàm thức dậy thì ba đã vác một bao đậu tương đến nhà hàng xóm làm đậu phụ ở trong thôn để xếp hàng xay đậu rồi.
Ăn sáng xong, Trần Phàm cùng mẹ đến chợ phiên của thôn.
Ngày bé, Trần Phàm thích nhất là đi chợ lớn vào dịp Tết.
Nhưng giờ đây, anh lại chẳng còn hứng thú với mọi thứ, chỉ là mang tâm trạng hoài niệm ngắm nhìn biển người trước mắt.
Hôm nay, anh đóng vai người khuân vác, giúp mẹ mang gà, vịt, cá, thịt và bắp cải trắng đã mua.
Lý Cẩm Thu thậm chí còn mua cho Trần Phàm mấy xâu pháo, còn mua tận hai gói pháo tép.
Đây chính là món đồ yêu thích nhất của Trần Phàm khi còn bé.
Trần Phàm dở khóc dở cười.
Mình đã là sinh viên đại học rồi, trong mắt mẹ, sao vẫn như đứa trẻ vậy?
Trên đường về, thỉnh thoảng lại gặp người trong thôn.
"Ôi, Tiểu Phàm về rồi à. Ôi chao, thằng bé này, đã là sinh viên đại học rồi..."
"Nghe nói Tiểu Phàm thi được vào trường top đầu, chậc chậc, giỏi quá..."
"Thằng bé này, sau này nhất định có tiền đồ."
Đối diện với những lời khen của dân làng, trên mặt mẹ Lý Cẩm Thu luôn nở nụ cười khiêm tốn.
Nhưng Trần Phàm nhận ra, việc mình thi đỗ đại học, giúp ba mẹ tự tin và ngẩng cao đầu hơn ở trong thôn.
Hai mươi sáu, theo lẽ thường là phải thịt heo ăn Tết.
Nhà Trần Phàm không nuôi heo, đành phải ra hàng thịt của thôn mua.
Mấy năm trước ba mẹ luôn không nỡ ăn, chỉ dám mua một ít.
Nhưng năm nay, Trần Kiến Nghiệp hào phóng cắt tận một trăm tệ.
Ngay cả Trần Phàm cũng phải tặc lưỡi kinh ngạc.
"Ba, nhà mình phát tài rồi à? Sao mua nhiều thịt thế?"
Trần Kiến Nghiệp ngậm điếu thuốc, cười hì hì đáp: "Mẹ con bảo thấy con gầy đi, nên mua nhiều thịt bồi bổ."
Hai mươi bảy, làm gà hầm thịt.
Hai mươi tám, rán viên, nhào bột.
Hai mươi chín, đồ bánh bao, rán cá rán đậu phụ...
Đêm ba mươi, pháo nổ vang trời, pháo hoa rực rỡ.
Lý Cẩm Thu đứng bên bếp lò bận rộn luộc sủi cảo.
Đồ ăn đã bày biện đầy bàn, Trần Phàm cùng ba ngồi vào bàn ăn.
So với mọi năm, mâm cơm tất niên năm nay thịnh soạn hơn hẳn một bậc.
Trong mắt ba mẹ, con cái vào đại học, xem như đã trưởng thành.
Trần Phàm về phòng, lấy từ trong vali ra một chai Mao Đài đã mua sẵn.
"Ba, tối nay hai cha con mình làm vài chén nhé?"
Trần Kiến Nghiệp trừng mắt: "Mao Đài á? Con mua khi nào đấy?"
"Hì, con mua ở Vân Hải."
"Thứ rượu này đắt lắm đấy, thằng nhóc này, lại tiêu tiền bừa bãi..."
Dường như nhớ ra lời dặn dò của vợ hai hôm trước, Trần Kiến Nghiệp nuốt ngược những lời muốn dạy con trai vào trong.
"Được. Đêm ba mươi Tết, để ba nếm thử cho kỹ thứ rượu ngon mà con trai ba mua cho."
Trần Phàm cười, đứng dậy đi đến tủ lấy hai cái chén rượu nhỏ.
Lý Cẩm Thu bưng đĩa sủi cảo đi tới, thấy cảnh này thì bật cười.
"Hôm kia làm món đông bì, có muốn mẹ thái cho hai ba con một đĩa không?"
Trần Kiến Nghiệp gật đầu, nâng chén rượu lên ngửi trước, rồi đưa lên miệng cẩn thận nhấp một ngụm.
Trần Phàm mong chờ hỏi: "Ba, thấy thế nào ạ?"
Trần Kiến Nghiệp chậm rãi hồi vị rồi mới nói.
"Cũng chỉ là thứ rượu gạo có vị ngon hơn chút thôi, không hiểu sao thứ rượu này lại đắt đến thế."
Nghe vậy, Trần Phàm bật cười.
"Mao Đài khác với các loại rượu trắng khác. Các loại rượu khác bán sản phẩm, Mao Đài bán văn hóa."
"Hai chữ Mao Đài đã vượt xa bản thân sản phẩm rồi."
Trần Kiến Nghiệp gật gù, vẻ mặt suy tư.
"Dù sao ba cũng không hiểu, rượu đắt thế này để ba uống thì phí quá."
Nói xong, ông vặn chặt nắp chai.
"Thôi được, uống một chén này thôi nhé."
Ông lấy ra bình rượu trắng tự nấu mà mình hay uống.
Trần Phàm dở khóc dở cười: "Ba, có cần tiết kiệm thế không?"
Trần Kiến Nghiệp trừng mắt:
"Rượu này để một mình ba uống thì phí. Vài hôm nữa có họ hàng đến chơi rồi đem ra uống."
Trần Phàm bất lực cười khổ, lắc đầu.
"Được được được, tùy ba vậy."
Đây là bữa cơm tất niên vui vẻ nhất trong cả hai kiếp của Trần Phàm.
Kiếp trước, thành tích thi đại học của Trần Phàm không được lý tưởng, mối quan hệ với ba mẹ cũng kiểu cũ, kín đáo.
Rất ít khi có thể thoải mái trò chuyện với ba mẹ như bạn bè như hôm nay.
Trần Phàm cảm nhận được, việc mình đỗ đại học top đầu đã mang lại vinh dự cho ba mẹ, khiến họ coi mình như một người trưởng thành.
Bát sủi cảo trên bàn bốc hơi nghi ngút, cùng với tiểu phẩm "Người làm thuê theo giờ" của Triệu Bản Sơn trên TV bắt đầu phát sóng.
Năm 2000 đã khép lại.
Năm 2001 chính thức bắt đầu.
Đúng 0 giờ, Trần Phàm đốt mấy tràng pháo trước sân.
Giữa tiếng pháo nổ lách tách, Trần Phàm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Nhược Sơ.
"Bà xã, năm mới vui vẻ."
Vài giây sau, tin nhắn của Tô Nhược Sơ cũng đến.
"Ông xã, năm mới vui vẻ, em yêu anh."
Thấy hai chữ "ông xã", Trần Phàm giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Anh muốn gọi ngay cho cô, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lúc này Tô Nhược Sơ chắc đang ở cùng gia đình, gọi đến sẽ làm phiền.
Thế là Trần Phàm đành nén sự kích động, nhắn tin trả lời.
"Lần đầu tiên gọi anh là ông xã đó, đây là món quà năm mới tuyệt vời nhất anh nhận được."
Tô Nhược Sơ gửi một biểu tượng mặt cười, kèm theo một câu: "Đừng có mà đắc ý."
Trần Phàm cười, tiếp tục nhắn lại.
"Lần sau gặp mặt có thể gọi anh một tiếng ông xã trực tiếp được không?"
"Nằm mơ."
"Công nhận là mơ đẹp thật. Bà xã, khi nào em đi chúc Tết xong vậy? Anh giờ một khắc cũng không chờ được nữa rồi, chỉ muốn gặp em thôi."
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Trần Phàm, lần này Tô Nhược Sơ đáp lại vô cùng dịu dàng.
"Mấy ngày tới phải đi chúc Tết họ hàng, với lại mẹ em quản chặt lắm, không cho em tùy tiện ra ngoài."
"Nếu không được nữa, thì chỉ còn cách đợi đến buổi họp lớp mùng 5 thôi."
Trần Phàm suy sụp.
"Hả? Còn phải đợi tận năm ngày nữa á, chi bằng em giết anb luôn đi cho xong."
"Đầu năm không được nói lời xui xẻo."
"Cùng lắm thì mùng 5 em tìm cách nói với nhà là đến nhà bạn ngủ nhờ một đêm..."
Nếu đến nước này mà Trần Phàm còn không hiểu ý, thì đúng là đồ ngốc.
Một người kín đáo và e thẹn như Tô Nhược Sơ mà có thể nói ra những lời này, thật sự cần rất nhiều dũng khí.
Trần Phàm suýt chút nữa đã hưng phấn hét lên.
"Thật á? Tuyệt vời!"
"Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ muốn bù đắp cho anh thôi, cùng lắm thì em sẽ ở bên anh một lát, nhưng sẽ không làm gì đâu đấy."
Nghe vậy, Trần Phàm suýt chút nữa bật cười.
Tô Nhược Sơ nói những lời cố tình che giấu này, thật sự quá thú vị.
"Hiểu, hiểu mà, sẽ không làm gì hết."
"Ngoài trời lạnh thế này, hay là mình đến khách sạn thuê phòng tâm sự đi."
"Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau học hỏi kinh nghiệm nhổ củ cải..."
"Hết cách rồi, ai bảo anh là thanh niên ba tốt, yêu lao động cơ chứ."