Trường Sinh Tiên Quy

Chương 47. Trấn Hải Thuyền Khởi Hành

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Chư vị, bây giờ lão thân sắp khởi động truyền tống trận, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Nhìn tất cả tu sĩ đã vào trận, giọng nói mạnh mẽ của bà lão vang rõ rệt vào tai mỗi người. Ánh mắt uy nghiêm xen lẫn tang thương quét qua mọi người, bà ấy giơ tay vung lên, từ nhẫn trữ vật bay ra tám viên linh thạch màu trắng sữa, linh khí nồng đậm đến mức tràn ra ngoài bay về các rãnh trên tám cột trụ thấp của trận cơ.

Ngay sau đó, một luồng linh lực được đánh vào viên đá không biết từ lúc nào đã lơ lửng phía trên trận pháp. Sau một hồi xoay chuyển máy móc, viên đá lơ lửng bắt đầu phát ra những trận văn sáng chói hình nòng nọc, bắt đầu kết nối và chiếu rọi với vô số hoa văn huyền ảo trên trận cơ khổng lồ dưới mặt đất.

Nhìn kết giới màu trắng sáng trỗi dậy từ rìa trận cơ, những trận văn không ngừng di chuyển và kết nối trong đại trận, Mạc An bắt đầu cảm thấy tim đập nhanh hơn. Hắn liếc nhìn các tu sĩ xung quanh, nhẹ nhàng vỗ vào túi linh thú bên hông, bình tĩnh lại nín thở tập trung.

Theo một hồi mất trọng lực cực lớn ập đến, mắt Mạc An đã không còn thấy rõ bất cứ thứ gì xung quanh, chỉ có một màu trắng xóa bao phủ tròng mắt, não bộ cũng bắt đầu rơi vào hỗn loạn.

Không biết đã qua bao lâu, bộ não trống rỗng của Mạc An bắt đầu sống lại, cố gắng chịu đựng cảm giác chóng mặt và mất trọng lực, Mạc An mở mắt nhìn xung quanh.

Một nơi tương tự như đại điện truyền tống trận ở điện Thiên Lan, không gian trống trải, mái vòm thật cao, những cột đá thô to và rải rác ba năm tu sĩ trong trận pháp.

Sau khi ổn định một lúc, Mạc An quan sát kỹ lưỡng, phát hiện ba, năm tu sĩ còn lại đều Luyện Khí kỳ giống như hắn. Mặc dù có Trấn Linh Phù, nhưng truyền tống xa vẫn là một gánh nặng lớn đối với tu sĩ cấp thấp.

Đi đến khu vực nghỉ ngơi bên ngoài đại điện truyền tống, Mạc An lấy linh chuông ra xem, phát hiện kể từ khi truyền tống đã trôi qua nửa canh giờ.

Thời gian truyền tống mà Mạc An đã tìm hiểu trước đó là hai khắc đồng hồ, nên sau khi được truyền tống đến đây, hắn đã ở trong đại trận thêm hai khắc đồng hồ nữa mới hoàn hồn.

“Cảm giác này hơi đáng sợ!” Mạc An nghĩ thầm.

Mặc dù truyền tống trận là tài nguyên chiến lược quan trọng nhất của mỗi thế lực, thường rất an toàn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có trường hợp ngộ nhỡ mà! Mạc An nghĩ sau này không có việc gì thì vẫn nên ít sử dụng truyền tống trận, không nói đến đắt đỏ mà cảm giác này cũng quá khó chịu.

Sau khi nghỉ ngơi một giờ, Mạc An cảm thấy không còn vấn đề gì, đi theo sự chỉ dẫn của người hầu, xuyên qua hành lang dài rồi đến đại sảnh điện Trấn Uyên.

“Đạo hữu, ta muốn đi chuyến thuyền biển viễn dương tiếp theo đến Vạn Tinh hải vực, không biết mua vé ở đâu?”

Nhìn người hầu hoàn thành nhiệm vụ của mình, sắp trở lại vị trí làm việc, nghĩ đến hành vi nhân tính hóa của bãi đậu phi thuyền ở Thiên Lan phường thị, Mạc An vội vàng hỏi.

Hắn còn muốn đi nhờ phi thuyền miễn phí một lần nữa!

Trước đó, Mạc An qua bản đồ biết được hải thuyền khổng lồ neo đậu ở phía đông nhất của đảo Trấn Uyên, còn điện Trấn Uyên ở trung tâm đảo, cách xa không biết mấy chục vạn dặm, hắn dựa vào đôi chân của mình thì không thể đến kịp, mà đi phi thuyền lại tốn một khoản linh thạch không nhỏ.

Người hầu không biết tính toán nhỏ của Mạc An, hơi ngạc nhiên nhìn Mạc An một cái rồi nói: “Ở đây có thể mua được, ta đưa đạo hữu đi nhé!”

“Được, đa tạ đạo hữu.”

Trong lòng Mạc An vui mừng khôn xiết, xem ra mình đoán không sai, trung tâm giao thông của các thế lực lớn này đều được liên kết với nhau. Giống như Thiên Lan phường thị, bình thường mua suất truyền tống là ở điện Thiên Lan, nhưng cũng có thể mua được ở bãi đậu phi thuyền, đảo Trấn Uyên này chắc cũng vậy.

“Một vạn linh thạch hạ phẩm.”

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đầy đặn phụ trách bán vé thuyền nhàn nhạt nói.

“Tiền bối, không biết chuyến hải thuyền này khi nào khởi hành?” Mạc An cung kính hỏi.

“Hai tháng rưỡi nữa, dựa theo tình hình hải thuyền đi Quỳnh Châu năm năm mới có một chuyến, nếu bỏ lỡ lần này, phải đợi thêm hơn năm năm nữa.”

Nhìn vẻ mặt Mạc An có hơi tung tăng, người phụ nữ trung niên xinh đẹp thản nhiên đáp.

Không giống với những người khác, nàng ấy đã thấy không ít tu sĩ đi Quỳnh Châu, dù không đến vạn thì cũng vài nghìn, có người già, người trẻ, người tìm kiếm tài nguyên, người khổ tu chân chính theo đuổi đại đạo. Mặc dù biết rằng rất ít tu sĩ đi đến đó có thể thành công, nhưng nàng ấy đã nhìn quen rồi, cảm thấy nhàm chán.

“Được rồi, đa tạ tiền bối, vậy ta mua vé chuyến này.”

Sau khi trả một đống linh thạch, Mạc An sờ vào túi trữ vật xẹp lép, cười ngại ngùng nói: “Tiền bối, ở điện Trấn Uyên có phi thuyền nào trực tiếp đi đến bờ biển phía đông không?”

“Ngươi đưa hắn qua đó.” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp ra lệnh cho người hầu đã đưa Mạc An đến đây.

Trên đường đến bến đậu, Mạc An khẽ hỏi: “Đạo hữu, không biết từ đây đi phi thuyền đến bờ biển phía đông cần bao nhiêu linh thạch?”

Người hầu nghe vậy cười trả lời: “Rất rẻ, chỉ cần năm mươi khối linh thạch hạ phẩm, coi như là phúc lợi cho các tu sĩ mua vé thuyền.”

Mạc An nghe xong mỉm cười, tuy không miễn phí nhưng quả thực rẻ hơn rất nhiều, cũng coi như tốt.

Khi phi thuyền đến bờ biển phía đông cũng đã vào buổi tối, nhìn ánh đèn vạn nhà sáng rực ở bờ biển xa xa và vùng biển đen kịt như muốn nuốt chửng mọi sinh vật, Mạc An ôm Quy Quy chờ phi thuyền đáp xuống.

Quy trình cũng tương tự, sau khi tìm được một khách sạn giá rẻ ở phường Đông Nguyên, Mạc An không tu luyện mà nghỉ ngơi một đêm thật ngon giấc. Ngày hôm sau, hắn bắt đầu dạo quanh phường thị, phải nói là nhìn vật gì cũng cảm thấy mới lạ. Bởi vì đây là hòn đảo lớn gần bờ biển và xa đất liền nhất, dù là hoàn cảnh sinh hoạt, phong tục văn hóa hay tài nguyên tu luyện sản xuất ra đều khác biệt đại lục một trời một vực.

Khi Mạc An mua sắm một số vật tư một cách tiết chế, hắn cũng bán một ít Thần Hành Phù. Hắn phát hiện mức độ bán chạy kém xa so với tiểu phường Minh Vân và Cảnh Nguyên phường thị. Sau một hồi hỏi thăm, Mạc An nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề lớn. Các tu sĩ sống trên đảo thường xuyên ra biển săn hải thú hoặc tìm kiếm tài nguyên, mà Thần Hành Phù chủ yếu tăng tốc độ cho tu sĩ dựa vào nguyên tố phong (gió), tuy nhiên dưới sự cản trở của nước biển, hiệu quả sẽ giảm đi đáng kể.

Điều này đã phát sinh ra một loại linh phù có nguyên lý tương tự Thần Hành Phù, nhưng lại giúp tu sĩ tăng tốc độ trong môi trường nước, đó là Thủy Hành Phù. Vì vậy ở vùng đất tu tiên trên biển, loại linh phù bán chạy nhất dùng để di chuyển và thoát hiểm là Thủy Hành Phù chứ không phải Thần Hành Phù. Đương nhiên nếu sống trên đảo thì vẫn có thể dùng Thần Hành Phù, nhưng tổng lượng tiêu thụ chỉ bằng khoảng một phần ba Thủy Hành Phù.

Sau khi trở về khách sạn, Mạc An bắt đầu nghiên cứu cách vẽ Thủy Hành Phù. Hắn quay đầu cười nói với Tiểu Nhị: “Chúng ta cũng phải theo kịp xu hướng chứ, nhu cầu của khách hàng chính là động lực phấn đấu của chúng ta.”

Hơn một nghìn tờ phù giấy trắng còn lại, Mạc An dự định một nửa dùng để vẽ Thần Hành Phù, một nửa vẽ Thủy Hành Phù.

Thời gian trôi qua từng ngày khi Quy Quy giám sát Mạc An vẽ phù. Đến sát ngày xuất phát, Mạc An đã vẽ được tám mươi tấm Thủy Hành Phù nhất giai thượng phẩm.

Chưa vẽ bao giờ, không vẽ được ư? Không hề tồn tại, ta đây là thiên tài phù đạo tuyệt thế mà.

Trong ký ức truyền thừa của Mạc An có đến hàng trăm loại linh phù nhất giai, hầu như đều có những loại phổ biến. Nhưng hơn chín mươi phần trăm là loại phụ trợ, đa số khá hiếm gặp, Mạc An chưa từng nghe nói đến. Một phần còn lại thì thiên về phòng ngự, linh phù tấn công cực kỳ ít.

Sau khi tốn sức vẽ vài tấm linh phù tấn công, Mạc An cũng hiểu nguyên nhân. Hắn phát hiện bản thân giống như không thức tỉnh thiên phú thần thông và thuật pháp tấn công mạnh mẽ, cơ thể này của hắn có sự bài xích với tất cả các nguyên tố mang tính công kích.

Điều này là do lo lắng hắn dưỡng sinh chưa tốt? Hay vì hắn là Trường Sinh Quy nên cứ để hắn sống một cuộc sống như ông lão? Mạc An đoán mò lung tung, chẳng qua vẫn không có manh mối nào. Tuy nhiên hình ảnh vị tiền bối mà hắn từng thấy trong ký ức truyền thừa, chân kia phá nát tinh hà, hơi thở kia khiến sao trời tiêu tan sụp đổ, hắn vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí cái uy thế đó.

Vì vậy, sau này mình cũng sẽ trở nên rất lợi hại, một người đánh mười, không, phải một trăm!

Nghĩ ngợi vớ vẩn, Mạc An bắt đầu thu dọn hành lý.

“Tiểu Nhị, chúng ta lên đường thôi! Chặng cuối cùng của cuộc hành trình, sau đó đón chào chúng ta chính là trời sao biển rộng!”

“Ục hống!”

Đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng, Mạc An ôm Quy Quy sải bước rời khỏi khách sạn.