Tục Tiên

Chương 26. Nguy Hiểm Càng Cao Cơ Duyên Càng Lớn!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Càn Lục trốn trong chỗ ẩn thân tới đêm khuya, trong lòng tính toán rất lâu, đến cuối cùng vẫn cắn răng một cái, tự đập cho mình một đạo Khinh Tự phù, sau đó toàn thân hóa thành một làn khói nhẹ, quay trở về Tuy Dương tiên thị.

Dù trở về Tuy Dương tiên thị có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, ví dụ như gặp phải Linh Tiêu Tử, nhưng đồng thời cũng có cơ duyên cực lớn.

Vị ma tu kia đã giết chết mấy chục tán tu, các tu gia còn lại ở Tuy Dương tiên thị tất nhiên đều đã sớm chạy trốn, lúc này Tuy Dương tiên thị chắc chắn không có một bóng người.

Vị đại lão Ma môn kia tất nhiên là khinh thường đống đồ của đám tán tu này, nhưng nếu hắn có thể nhặt được, đây cũng có thể là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống.

Kiếp trước Trần Càn Lục thật sự đã khổ tới thành bóng ma tâm lý, vậy nên mới cam nguyện mạo hiểm một phen.

Hắn cẩn thận bước vào Tuy Dương tiên thị, quả nhiên tử khí nặng nề, không còn tới nửa vật sống.

Trần Càn Lục đã cư trú ở đây sáu tháng, vô cùng quen thuộc từng ngóc ngách của Tuy Dương tiên thị, dựa theo phương hướng, cẩn thận tìm tòi, quả nhiên không bao lâu sau hắn đã nhìn thấy thi thể đầu tiên. Người này không phải tán tu thường trú ở Tuy Dương tiên thị mà là tu gia cố ý tới tham dự phiên chợ nhỏ, một thân tu vi suy đi tính lại cũng mạnh hơn Trần Càn Lục tới mười bảy - mười tám lần, nhưng lại bị dư âm pháp lực của ma đầu kia chấn động khiến cả người biến thành một bãi thịt nát, cách chết vô cùng thê thảm.

Trong lòng Trần Càn Lục rầu rĩ, hắn vái lạy mấy bái, trước tiên thu đi chiếc hồ lô trữ vật của tu gia chết thảm này, sau đó lục tìm trên thân thể, tìm được hai món pháp bảo nhỏ, lúc này mới đào một cái hố tại chỗ, chôn người xuống, còn đặt thêm mấy tảng đá làm bia mộ.

Đã lấy được tài sản của người thì chung quy cũng phải tôn trọng di hài của người ta.

Trần Càn Lục bận rộn đến khi mặt trời lên cao, chiếu sáng cả Tuy Dương tiên thị, trên tay đã có mười bảy “phần công đức”. Lúc này hắn đã lục soát khắp Tuy Dương tiên thị, không tìm thấy thi thể nào nữa, đoán là đã bị một kích kinh thiên của ma đầu kia khiến thi cốt và pháp bảo tùy thân đều bị đốt sạch, trong lòng vô cùng cảm khái, nghĩ thầm: “Cũng không biết ma đầu kia có tu vi gì?”

“Linh Thai cảnh chắc chắn không đủ để tới Ngộ Tiên Tông gây sự.”

“Chỉ sợ Chân Dương cảnh cũng kém chút, Thái Ất cảnh lại không có khả năng...”

“Ta nhớ Ngộ Tiên Tông không có Thái Ất cảnh.”

“Nếu là ma đầu Thái Ất cảnh chỉ sợ Ngộ Tiên Tông đã diệt rồi.”

“Mười mấy năm sau ta cũng không có cơ hội bái sư.”

Trần Càn Lục lại dạo quanh Tuy Dương tiên thị một vòng, một là kiểm tra xem mình còn để sót “phần công đức” nào không, hai là vái ba bái trước mỗi tu gia mình đã chôn, biểu thị sự lễ phép thêm một lần nữa.

Làm xong những việc này, hắn nghênh ngang rời đi. Hắn biết không lâu sau Tuy Dương tiên thị còn có thể mở lại, đến lúc đó trở về cũng không muộn. Mấy tháng này hắn định tìm một nơi tu luyện thật tốt, cũng mở một đợt “hộp mù” cho đã nghiền.

Ba kiếp làm người, hai kiếp tu hành, hắn chưa bao giờ có lúc nào giàu có như thế.

...

Không lâu sau khi Trần Càn Lục rời khỏi Tuy Dương tiên thị thì có chừng bảy - tám tia độn quang hạ xuống, nữ tu dẫn đầu có hai hàng lông mày dài, mắt phượng lạnh lùng mà uy nghiêm, dung mạo cực đẹp, tay áo trắng như mây, quanh thân mây tía lượn lờ, chính là đại tu Kim Đan cảnh.

Nàng liếc mắt nhìn quanh Tuy Dương tiên thị một cái, hơi lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Không ngờ lại có người thu lại thi cốt các tu gia gặp nạn.”   

Trần Càn Lục rời khỏi Tuy Dương tiên thị, một đường hướng Nam, thẳng đến núi Song Vân. Đó là nơi kiếp trước hắn tiềm tu, bởi vậy đối với từng cành cây cọng cọng cỏ đều vô cùng quen thuộc, muốn ẩn cư một thời gian thì không còn lựa chọn nào tốt hơn so với núi Song Vân.

Hắn từng nghe lão sư tỷ nhắc qua, sau khi lão sư tỷ phát hiện nơi đây, mấy chục năm cũng chưa từng trở về, vậy nên cũng không lo lắng sẽ đụng phải lão thê kiếp trước.

Lúc này trong lòng hắn có chuyện nên không trì hoãn thời gian, trên đường đi đều thêm Khinh Tự phù, toàn lực di chuyển, chỉ bảy tám ngày đã đi ngang qua Song Vân tiên thị dưới chân núi Song Vân.

Trần Càn Lục trong lòng có việc, huống chi kiếp trước hắn đã tới Song Vân tiên thị vô số lần, cũng không có gì mới mẻ, trực tiếp qua mà không vào.

Đi qua Song Vân tiên thị, chỉ mất hơn nửa ngày, Trần Càn Lục đã lên núi Song Vân, hơn nữa còn một đường vượt mọi chông gai, đến động Liệt Quang nằm sâu trong núi Song Vân.