Tục Tiên

Chương 29. Trở Lại Tuy Dương Tiên Thị!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắn cầm quyển đạo thư cuối cùng lên, lật một trang, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Quyển đạo thư này không có thuật Luyện Khí gì cả, chỉ có mười hai loại pháp thuật, nhưng mười hai loại pháp thuật này hợp nhất lại là một thuật ngự kiếm!

Muốn hỏi thuật ngự kiếm có tốt không ư?

Đương nhiên là tốt rồi.

Nhưng Trần Càn Lục cũng tự biết, nếu hắn Luyện Khí đại thành, chịu bỏ ra hơn mười năm, thậm chí là mấy chục năm khổ công, đúng là có thể thật sự luyện thành thuật ngự kiếm, từ đó về sau hành tẩu thiên hạ, tại Luyện Khí cảnh sẽ rất khó gặp địch thủ, nhưng ngay cả khi nào có thể đột phá Luyện Khí tầng hai hắn còn chưa biết, sao có thời gian và tinh lực tiêu hao cho thuật ngự kiếm đây?

Năm đó hắn từng ghen tị vì lão sư tỷ có thể ngự kiếm, cũng từng tự mình lãnh giáo, lão sư tỷ chỉ thở dài, truyền cho hắn đệ nhất quyết của Ngộ Tiên Tông Ngự Kiếm Tam Thập Lục Chân Quyết, hắn khổ luyện ba năm vẫn không thành công, từ đó về sau cũng biết điều mà không hề nhắc tới chuyện này nữa.

Đi kèm với quyển đạo thư này còn có hai thanh “Thế Kiếm”.

Cũng phải nói, hai viên linh thạch trung phẩm kia cũng có được cùng quyển đạo thư này, khẳng định là chủ nhân cũ của nó cũng có chút lai lịch.

Thuật ngự kiếm khác với ngự kiếm, thiếu bí pháp “thân kiếm hợp nhất, ngự kiếm bay lên không” mấu chốt thì chỉ có thể khống chế phi kiếm cách trăm bước giết địch.

Cũng giống như Ngự Kiếm Thuật, muốn thi triển Ngự Kiếm Thuật cần phải có một thanh phi kiếm, mà thuật ngự kiếm cũng cần phải có “Thế Kiếm” tương xứng mới có thể thi triển ra. [1]

Trần Càn Lục không có tinh lực để tu luyện thuật ngự kiếm, hai thanh Thế Kiếm này tạm thời cũng vô dụng. Sau khi thu ba quyển đạo thư kia lại, dù Trần Càn Lục biết chúng đều là đồ tốt, nhưng trong lòng lại cảm thấy nghẹn ứ, buồn bực không thể trôi xuôi. Hắn lại lấy túi da thú của mình tới, ném mười một món pháp bảo mới có và toàn bộ phù tiền nhặt được vào bên trong.

Mười một món pháp bảo này đều là pháp bảo cấp bậc Luyện Khí tầng hai tầng ba có thể luyện chế, ngoại trừ Loạn Hồn Phiên và hai thanh Thế Kiếm, uy lực của chín món pháp bảo còn lại đều kém hơn một chút, không khác nhiều lắm với Đào Sơn Ấn, hoặc Hắc Cẩu Đinh thứ đạo nhân áo đen từng sử dụng và Hoảng Ngân Linh của Linh Môn đạo nhân lúc trước.

Trần Càn Lục cũng lười kiểm tra từng cái một, dù sao lai lịch của mấy thứ này cũng có chút vấn đề, trừ khi liên quan đến sinh tử, nếu không hắn cũng không tiện sử dụng.

Linh thạch và ngọc thạch xanh đã được cắt ra, Trần Càn Lục đều thu vào chiếc nhẫn trữ vật kia.

Lại nói, Trần Càn Lục trở về động Liệt Quang núi Song Vân chính vì muốn ẩn cư một đoạn thời gian, tránh né đầu sóng ngọn gió, chuyện xử lý vật liệu từ ngọc thạch xanh đều là tiện thể. Lúc này đã qua chừng hai - ba tháng, hẳn là Tuy Dương tiên thị đã mở ra lần nữa, hắn còn muốn trở về thử vận khí xem sao.

Bởi vậy hắn tìm chỗ bí mật giấu kỹ những vật còn lại trong động Liệt Quang, chỉ cầm theo chiếc nhẫn trữ vật cùng với túi da thú chứa mười lăm món pháp bảo kia, nhanh nhẹn đi xuống núi.

Người tu đạo, có cơ duyên có thể tiềm cư khổ tu, không có cơ duyên thì phải đi chung quanh đụng cơ duyên.

Dù Trần Càn Lục có đạo pháp thượng thừa nhưng vẫn phải đi khắp nơi tìm cơ duyên.

Lần này trở về Tuy Dương tiên thị, không cần khổ sở thi triển Khinh Tự phù nữa, trong mười một món pháp bảo hắn mới có được, lại có một món pháp bảo dùng để đi đường, tên là: Bạch Lộc phù!

Vật này chính là con hươu giấy đã được luyện chế, sau khi ném ra ngoài có thể hóa thành một con huơu trắng khỏe mạnh, thần tuấn gấp mấy lần so với con huơu trắng lúc trước Trần Càn Lục thu phục, bước chân cũng nhanh, khống chế càng thêm thoải mái, chỉ là có một chuyện không tốt, ấy là cần tiêu hao pháp lực, không giống con huơu trắng trước kia, chỉ cần đút cho nó lá non tươi mới là có thể rong ruổi khắp nơi.

Với tu vi Luyện Khí tầng một của Trần Càn Lục, dốc toàn lực cũng chỉ có thể đi được chừng hai - ba trăm dặm là chân khí sẽ hao hết.

Nếu là lúc khác, tất nhiên hắn sẽ không dám toàn lực thúc giục Bạch Lộc phù, dù sao một thân một mình hành tẩu giang hồ, khó tránh việc gặp phải đủ loại nguy hiểm, lúc nào cũng cần cảnh giác nên phải giữ lại một ít pháp lực còn ứng phó với nguy cơ, nhưng hiện tại trong tay hắn có hơn trăm viên linh thạch, hơn phân nửa trong đó đều chứa đựng chân khí pháp lực, có thể thoải mái sử dụng.

Thế nên lần này trở lại Tuy Dương tiên thị, lộ trình tương tự nhưng chỉ mất nửa thời gian, chỉ hơn ba ngày đã nhìn thấy chỗ núi rừng xanh um tươi tốt, sương trắng lượn lờ, linh tú khí tràn trề kia.

Trần Càn Lục thở dài một tiếng, thu Bạch Lộc phù lại, đi bộ vào trong, ngay cả người trước đây chưa từng tới Tuy Dương tiên thị giờ cũng có thể cảm ứng được sự lạnh lẽo của khu tiên thị này.

Nhà gỗ nhỏ của Trần Càn Lục đã bị đánh sập từ lâu, ngay cả nửa khúc gỗ nát cũng không còn.

Hắn đang thở dài, chợt nghe một âm thanh vừa mừng vừa sợ hô lên: “Trần đạo hữu, thì ra ngươi không gặp nạn!”

...

[1] : Ngự Kiếm Thuật 御剑术 chỉ thuật điều khiển kiếm phi hành.

Còn thuật ngự kiếm 驭剑之术 chỉ thuật điều khiển kiếm giết địch.

Hai từ 御và 驭 đều phát âm là yù nhưng nghĩa khác nhau.