Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Với “người cũ” như Trần Càn Lục và Trần Thanh, bọn họ còn đặc biệt rộng rãi, giao cho thân phận quyền quản lý tạm thời của Tuy Dương tiên thị, ban đầu vốn dĩ Ngũ Thường đạo nhân cũng có thân phận này.
Người của Tiểu Nguyệt Tông, Kim Linh Tông và Ngọc Sơn Phái ở lại Tuy Dương tiên thị chừng bảy - tám ngày rồi lục tục rời đi.
Trước khi rời đi, người của ba phái đều tặng một cây tín hương cho “tỷ đệ” Trần Thanh và Trần Càn Lục, nếu gặp chuyện gì chỉ cần đốt lên, hướng về phía môn phái đưa tín hương cầu khấn, bên kia sẽ nghe được rồi phái người đến xử lý ngay.
Trần Thanh và Trần Càn Lục tuy đã trở thành người đại diện của ba phái ở Tuy Dương tiên thị, nhưng địa vị cũng không có gì thay đổi, trước kia ba phái cũng để người của tiên thị giao dịch tự do, không thu thuế phí linh tinh như tục lệ nhân gian, bởi vậy quyền quản lý tạm thời ở đây cũng chỉ đơn thuần là thi thoảng giải quyết tranh cãi, gặp chuyện gì thì phải thông báo cho ba phái một tiếng mà thôi.
Bởi vì thân phận này thật ra không có quyền lực thực tế gì nên hơn mười tu gia mới tới đều không có ý định tranh chấp vị trí này, đồng thời bọn họ đã bị người của tam tông tới dạy bảo một hồi nên cũng không còn tranh đấu với nhau nữa. Tuy Dương tiên thị đã dần dần khôi phục lại sự yên ổn như bình thường.
Dù Trần Càn Lục biết không lâu sau đó người kia sẽ tới Ngộ Tiên Tông, nhưng hắn chỉ là một tu gia Luyện Khí tầng một nhỏ bé, sao có thể thay đổi đại thế của tu hành giới này được?
Ngay cả sơn môn của Ngộ Tiên Tông hắn cũng không vào được, căn bản không tìm thấy người của Ngộ Tiên Tông để nói về chuyện này, cho dù có thể tìm được người thì chưa chắc người ta đã chịu tin, chưa biết chừng còn có thể hoài nghi hắn cấu kết với yêu nhân ma giáo, khiến bản thân bị vướng vào chuyện này.
Quãng thời gian đó, ngoại trừ tu hành, hoạt động hàng ngày của hắn cũng chỉ có vẽ bùa, khổ công luyện tập “Loạn Hồn tam phù lục: Nhiếp, Mê, Hoặc”, đồng thời cũng nhân tiện lặng lẽ tế luyện cây Loạn Hồn Phiên kia.
Chỉ là với bản lĩnh mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng một của hắn, muốn luyện Loạn Hồn Phiên vào Vân Hà Phiên căn bản là không thể, chỉ đành đợi sau này tu vi thâm hậu mới tính đến chuyện hợp nhất, tế luyện bảo vật này.
Khoảng thời gian nọ, Trần Thanh cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm được một hơi. Nàng ở chỗ này đã lâu, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày như vậy, thực sự không muốn trải nghiệm cảm giác lang bạt kỳ hồ thêm bất cứ lần nào nữa, huống chi nếu nàng rời đi, tòa tinh xá này cũng không mang theo được, không khỏi quá đáng tiếc rồi.
Lại nói, nhóm tu gia thường trú ở ở tiên thị trước đó chưa chắc đã gặp nạn toàn bộ, nhưng biết nơi đây có nguy hiểm, theo bản tính của con người bình thường, đương nhiên là bọn họ sẽ tránh né một thời gian.
Sở dĩ Trần Thanh trở về sớm như vậy hơn phân nửa là vì tòa tinh xá này, dù sao nơi đây cũng tiêu mất năm viên linh thạch của nàng, đến giờ vẫn còn vài khoản nợ chưa thể trả hết.
Trần Càn Lục và Trần Thanh Thanh tuy ở chung, nhưng hai người đều có chuyện riêng cần làm.
Trần Càn Lục dành nhiều thời gian tu hành, thậm chí để có thêm chút thời gian tu hành, hắn còn nhờ Trần Thanh bán giúp phù lục đã vẽ xong, bản thân hắn rất ít khi rời khỏi tinh xá.
Lúc không có phiên chợ, Tuy Dương tiên thị cũng không quá náo nhiệt, Trần Thanh gần như chỉ ở trong tinh xá tế luyện pháp bảo, thi thoảng ba - năm ngày hắn lại ra vào mở sạp một lần, chuyện làm ăn bình thường đơn giản.
Tính toán thời gian thì đã sắp đến phiên chợ nhỏ tiếp theo, Trần Thanh dần bận rộn hơn, thấy Trần Càn Lục vẫn dũng mãnh tinh tiến, một lòng chỉ lo tu hành, nàng cũng không khuyên nhủ hắn mà chỉ tự mình chuẩn bị.
Ngày hôm đó, Trần Càn Lục tu luyện Thanh Đế Giáp Ất Quyết một lần mới ra khỏi định cảnh, thấy Trần Thanh không có ở đây, trong lòng cũng biết hẳn là nàng đã ra ngoài bày sạp hàng rồi, bỗng nhiên hắn lại muốn hoạt động sau một quãng thời gian ngồi yên khá lâu nên cũng rời khỏi gian tinh xá.
Hắn chợt nhìn thấy Tuy Dương tiên thị vô cùng náo nhiệt, có hơn trăm tu gia lui tới, quầy hàng cũng nhiều hơn gấp mười lần, lúc này mới giật mình, thầm nghĩ: “Thì ra lại đến thời gian mở phiên chợ nhỏ rồi.”
Sạp hàng của Trần Thanh nằm cách đó không xa, hắn cũng không đi qua xem thử mà ngược lại tự mình tản bộ trong phiên chợ nhỏ, trong lòng thầm nghĩ: “Khối ngọc thạch xanh kia không phải ở trong tay tu gia thường trú tại đây thì chính là trong tay tu gia vãng lai tới họp chợ.”
“Nếu nó nằm trong tay đám tu gia thường trú tại đây thì cũng khó nói, rốt cuộc nó đã rơi vào trong tay ta, hiện đang nằm trong những món pháp bảo trữ vật không mở ra được kia hay là chưa truyền tới Tuy Dương tiên thị... Nếu là trường hợp sau, hẳn là lúc này trong tay đám tu gia tới tham gia phiên chợ nhỏ không hề có vật ấy, phải chờ mấy năm sau mới có cơ duyên.”
“Ta hiện đang có rất nhiều phù tiền, cũng có linh thạch, nhưng cho dù có vật tốt vô song thì mua được cũng có ích lợi gì đâu?”