Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lòng Trần Càn Lục có chút tò mò, bèn tiến lại gần, chỉ vào thanh đoản đao kia rồi hỏi: “Đao này bán thế nào?”
Chủ sạp hàng này là một nam tử trung niên đầu trâu mặt ngựa, da vàng như nến, đôi mắt gian xảo, nhìn qua có vẻ không giống người tốt, thấy Trần Càn Lục tới hỏi giá thì vênh váo tự đắc nói: “Đây là phi kiếm vô thượng của Đạo gia, không có hai vạn linh thạch chớ có tới hỏi.”
Trần Càn Lục xoa mũi, nét mặt ngượng ngùng, nếu thật sự là Thanh Loan của Công Dã Lan trưởng lão, hai vạn linh thạch đúng là không đắt, chỉ là đừng nói hai vạn linh thạch, ngay cả hai nghìn linh thạch hắn cũng không có, hắn chỉ có hơn một trăm ba mươi viên linh thạch, non nửa đến từ “phí bịt miệng” của Linh Tiêu Tử, còn lại đều đến từ “công đức”, đang định ngại ngùng rời đi.
Nam tử đầu trâu mặt ngựa thấy hắn một lời cũng không trả giá, trong lòng hơi nôn nóng, bèn nói: “Đao này chính là thần vật, ta thấy ngươi cũng có duyên với đao này, không bằng ngươi trả giá đi, để xem có thể kết thiện duyên này hay không?”
Trần Càn Lục do dự giây lát, cuối cùng vẫn báo một giá: “Hai mươi linh thạch?”
Nam tử đầu trâu mặt ngựa lập tức kêu lên: “Tiểu huynh đệ quả nhiên hữu duyên với thần vật, vậy thì bán cho ngươi.”
Trần Càn Lục lập tức tỉnh táo lại, trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ biết nghĩ: “Ta cũng quá tham lam rồi, sao trong Tuy Dương tiên thị lại có thể bán ra binh khí của Công Dã Lan trưởng lão được chứ?”
“Hai mươi linh thạch đã đồng ý bán ngay, thứ này tất là hàng giả.”
Hắn cũng coi như có chút nhanh trí, vội nói: “Tốt lắm, tốt lắm, chỉ là trong tay ta không đủ linh thạch, đợi ta đi tìm gia tỷ, đòi nàng mấy viên linh thạch trước đã.”
Trần Càn Lục vội vàng xoay người muốn thoát thân, sau khi hắn rời đi đương nhiên sẽ không đi hỏi Trần Thanh mượn linh thạch mà chỉ trốn về tinh xá, tránh bị nam tử này dây dưa. Đừng nói hai mươi linh thạch, cho dù bỏ ra hai mươi phù tiền để mua một món hàng giả cũng không đáng.
Hán tử đầu trâu mặt ngựa thấy hắn muốn đi, vội vàng tiến lên một bước, kéo Trần Càn Lục lại, miệng nói: “Ngươi có bao nhiêu linh thạch, trước tiên cứ đặt cọc đi đã.”
“Thần vật thế này trên đời khó tìm, chưa biết chừng ngươi vừa quay đầu đã có người nhìn trúng, ngươi trở về mượn linh thạch biết đâu lại bị người ta mua mất rồi.”
“Để lại mấy viên linh thạch làm tiền đặt cọc, ta giữ lại thần đao này cho ngươi, không bán cho người khác.”
Trần Càn Lục càng tin mình đã gặp phải kẻ lừa đảo, vội vàng nói: “Không đúng dịp rồi, trên người ta không mang linh thạch, chỉ có một ít phù tiền.”
Hán tử đầu trâu mặt ngựa lập tức đổi giọng, nói: “Phù tiền cũng được.”
Trần Càn Lục bị quấn lấy tới bất đắc dĩ, chỉ có thể đổi chủ đề, nói: “Ta thấy những thứ khác của ngươi cũng không tầm thường, không biết giá cả thế nào?”
Hai mắt hán tử đầu trâu mặt ngựa sáng lên, không che giấu được sắc mặt vui mừng, nói: “Ba mươi viên linh thạch, bán hết cho ngươi.”
Trần Càn Lục âm thầm kêu khổ, vội đổi chủ đề, nhất quyết từ chối.
Hán tử đầu trâu mặt ngựa này ra ngoài làm ăn lâu như vậy, có thể nhận ra Trần Càn Lục quả thật có chút động lòng nên sống chết không chịu buông tay, hai người dây dưa hơn nửa canh giờ, hán tử này mới cười ha ha rồi nghênh ngang rời đi.
Trần Càn Lục ôm bảy món pháp bảo trong tay, thực sự khóc không ra nước mắt. Hắn một lòng tin rằng mình thật sự bị lừa rồi, không phải ban đầu đã ra giá hai vạn linh thạch ư? Sao chỉ cần bảy mươi phù tiền đã bán cho hắn rồi? Còn kéo theo sáu món bảo bối khác nữa?
Vấn đề là mồm mép tay hán tử đầu trâu mặt ngựa kia thật sự rất lợi hại, Trần Càn Lục làm người ba kiếp cũng chưa từng thấy cái lưỡi nào linh hoạt lưu loát như vậy, hắn bị nói tới á khẩu không trả lời được, còn bị hán tử này thăm dò ra nội tình, sau đó cứng rắn bán bằng được đồ cho hắn.
Trần Càn Lục nhắm hai mắt lại, trong lòng đau đớn, ổn định cảm xúc trong chốc lát, thầm nghĩ: “Cũng may mà không đắt, bảy mươi miếng phù tiền, ta vẫn chấp nhận được.”
“Chỉ là lần sau không thể hỏi giá bậy bạ nữa.”
Tuy tự an ủi mình như thế nhưng Trần Càn Lục vẫn thấy đau lòng, trước khi hắn lấy phí bịt miệng từ Linh Tiêu Tử và kiếm được “mười bảy món công đức”, bảy mươi miếng phù tiền kia chính là công sức hắn vất vả vẽ bùa ròng rã hai - ba tháng mới kiếm được từng đó lợi nhuận, giờ chỉ trong nháy mắt đã bị người ta lừa hết sạch rồi.
Trần Càn Lục cũng biết, mình chấp nhận để bị lừa là vì trong lòng còn có chút hi vọng, dù sao thanh đoản đao này cũng quá giống binh khí của Công Dã Lan trưởng lão, khiến trong lòng hắn không khỏi ôm tâm lý hi vọng mình sẽ may mắn.
Hắn thở dài một tiếng, sau phi vụ vừa rồi hắn cũng không còn tâm trí đâu mà đi dạo tiên thị nữa, đành ôm cõi lòng rầu rĩ rời khỏi Tuy Dương tiên thị, tìm một chỗ núi rừng ở bên ngoài, chặt mấy chục khúc gỗ, chuẩn bị làm ghế dựa cho hai thiếu nữ lần trước, xong việc mới trực tiếp trở về tinh xá của Trần Thanh.
Hắn vừa trở về tinh xá không lâu, Trần Thanh đã chạy về, thấy hắn bèn nói: “Ngươi có biết vừa xảy ra chuyện lớn không?”