Tục Tiên

Chương 36. Lẽ Nào Lại Tế Luyện Được?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Càn Lục gọi một tiếng Trần tỷ tỷ, thấy Trần Thanh không quay đầu lại, cũng không đuổi theo giải thích, chỉ cúi đầu quan sát đoản đao, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ: “Dù không phải Thanh Loan, cũng không biết rốt cuộc phẩm chất thế nào, nhưng ánh đao chói lọi như thế, tất là một thanh bảo đao cấp bậc phi kiếm.”

“Phi đao phẩm chất như vậy, sao hán tử kia lại bán rẻ đi?”

Hắn trầm ngâm một chốc, đã cắm Vọng Thiện đao vào trong vỏ, không vận dụng Thanh Đế Giáp Ất Quyết mà thôi động Đại Thừa Vạn Hoa Quyền, nhưng với lực tay của võ gia vẫn không rút được mảy may.

Lúc này Trần Càn Lục mới tỉnh ngộ, thầm nghĩ: “Tu vi của Trần tỷ tỷ còn cao hơn ta, nhưng nàng lại không thể rút ra, hẳn là do công pháp không hợp. Cho nên... hán tử kia cũng không rút ra được nên mới cho rằng đao này là phế vật.”

Trần Càn Lục trở lại phòng mình, kiểm tra qua một phen lại không khỏi cười khổ, ngoại trừ Vọng Thiện đao này ra thì sáu món “pháp bảo” còn lại đều là đồ giả, chẳng qua chỉ là một ít phàm vật, dùng chút pháp thuật, biến hóa chút linh quang áp lên thôi.

Cách làm này chỉ hợp để lừa tu gia mới nhập môn, tuy tu vi của Trần Càn Lục không cao nhưng cũng là lão tu nhiều năm, vậy mà cũng mắc phải cái bẫy này.

Chỉ là hán tử kia đã nhìn nhầm, chẳng ngờ gã lại coi một thanh “bảo đao thật sự” là phế vật rồi bán đổ đống.

Nói ra thì lần này xem như Trần Càn Lục được hời to rồi.

Chẳng qua Trần Càn Lục cũng cảm thấy hơi kỳ quái, tuy Tuy Dương tiên thị được xưng là một trong sáu đại tiên thị, chung quy vẫn chỉ là dựa vào sự che chở của ba phái Tiểu Nguyệt Tông, Kim Linh Tông và Ngọc Sơn Phái, phát triển thành tiên thị thậm chí còn không phải do ba phái tự mình ra mặt kinh doanh, nội tình cũng không hùng hậu, sao lại liên tiếp xuất hiện bảo vật để người ta nhặt nhạnh như thế?

Tuy Trần Càn Lục không biết Vọng Thiện đao có cấp bậc gì, với tu vi và ánh mắt của hắn cũng như không nhìn ra nội tình của Vọng Thiện đao, nhưng chỉ qua việc hán tử đầu trâu mặt ngựa, Trần Thanh, thậm chí là chính hắn nếu không dùng Thanh Đế Giáp Ất Quyết thì căn bản đều không rút ra được là có thể thấy đao này bất phàm.

Chưa kể trước đó hắn từng nghi ngờ thanh đoản đao này là Thanh Loan, binh khí của Công Dã Lan trưởng lão Ngộ Tiên Tông. Nếu cấp bậc của nó thật sự tương tự với Thanh Loan, nếu thật sự có phẩm chất tương đương Thanh Loan, vậy thì hắn có thể cầm thanh đao này tới Ngộ Tiên Tông, hiến cho Công Dã Lan, thậm chí còn có thể khiến vị nữ trưởng lão này thu nhận mình làm đệ tử ký danh, giá trị căn bản không thể nào đo lường được.

Cho dù giảm xuống mấy cấp bậc thì xét cho cùng nó cũng là một thanh “phi kiếm” nghiêm chỉnh.

Trần Càn Lục tay cầm Vọng Thiện, trong lòng bỗng nhiên hơi động, trực tiếp thúc giục Thanh Đế Giáp Ất Quyết, rót vào thanh đoản đao này. Vọng Thiện đao lập tức sinh ra ánh kim hà lộng lẫy, nhuộm dần từng tầng, rực rỡ tươi sáng. Hắn nhẹ nhàng vung lên, sáu món pháp bảo giả kia bị ánh đao xoắn một cái, toàn bộ nhất thời nát bấy, dễ như bổ dưa.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý niệm: “Nếu dùng đao này phá cấm chế của đống pháp bảo trữ vật kia, không biết có thể chém vỡ mấy cái?”

Chuyện là sau ma kiếp, hắn đã thu được mười bảy phần công đức, cũng chính là mười bảy món pháp bảo trữ vật, chỉ có năm cái không có dấu vết pháp lực nên có thể dễ dàng mở ra, đống còn lại đều không làm gì được.

Tuy dùng phi đao phi kiếm để phá vỡ túi trữ vật sẽ khiến bản thân túi trữ vật bị tổn hại, vô cùng đáng tiếc, nhưng có thể lấy được đồ trong túi trữ vật dù sao cũng tốt hơn chỉ có thể nhìn chứ không sờ vào được.

Trần Càn Lục nghĩ đến đây, chỉ hận mình không thể mọc ra hai cánh, nhanh chóng trở về động Liệt Quang tại núi Song Vân, rồi lại có chút hối hận sao mình không mang mấy túi trữ vật kia về.

Lúc trước hắn cảm thấy dù sao cũng không mở ra được, giữ trên người lỡ như bị người khác nhìn thấu, chẳng phải là một hồi công dã tràng ư?

Nào ngờ lại có được cơ duyên, đạt được một thanh Vọng Thiện đao?

Trần Càn Lục vẫn luôn rót chân khí vào Vọng Thiện đao, hắn cũng không cho rằng mình có thể luyện hóa được thanh “phi kiếm” này, chỉ là Vọng Thiện đao chưa từng bài xích nên hắn mới theo bản năng muốn thử một phen, đợi đến khi chân khí không còn mấy, hắn lại mò mẫm lấy ra một viên linh thạch, hấp thu chân khí để bổ sung.

Rất nhanh linh thạch trong tay đã cạn kiệt chân khí, hắn lại lấy ra viên thứ hai, dù sao trong tay cũng có đủ linh thạch, đồng thời trong lòng cũng sinh ra chút hi vọng, thầm nghĩ: “Lẽ nào thanh phi đao này lại có thể tế luyện thật ư?”

Trần Càn Lục hấp thu mười bảy mười tám viên linh thạch, trong lòng cũng tấm tắc lấy làm lạ, thầm nghĩ: “Sao lại cần nhiều chân khí như vậy?”

Hắn đang do dự, có nên tạm dừng tay trước không?

Bỗng nhiên từ bên trong Vọng Thiện đao phản hồi lại một luồng đao ý lăng liệt, trực tiếp đánh vào thức hải, hóa thành một luồng kim hà xán lạn.