Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hào quang ánh xạ, liệt quang sáng quắc, linh thức của Trần Càn Lục yếu ớt, căn bản không thể quan sát được, nhưng trong lòng vẫn mừng rỡ như điên, âm thầm kêu lên: “Cơ duyên lớn quá, hẳn là cao nhân tiền bối ký thác truyền thừa vào trong đao trước khi quy về tạo hóa đây mà.”
“Ừm, hình như tu vi của ta quá thấp, hoàn toàn không thể phân tích được...”
Hưng phấn chưa được bao lâu, Trần Càn Lục lại uể oải, bực bội nghĩ thầm: “Vẫn nên trở về động Liệt Quang tại núi Song Vân, xé hết đống pháp bảo trữ vật kia ra trước đã.”
Đúng lúc này, Trần Thanh từ ngoài sân hô vọng vào: “Ăn cơm.”
Trần Càn Lục thu Vọng Thiện đao, ra khỏi phòng, thấy trên mặt Trần Thanh không có vẻ tức giận, mới cười nói: “Trần tỷ tỷ không giận nữa à?”
Trần Thanh hừ một tiếng, nói: “Đâu ra lắm cơn giận với ngươi thế!”
Trần Càn Lục cũng không giải thích, càng không có ý định dỗ dành, hai người chẳng qua chỉ là tạm thời kết nhóm mà thôi, không cần thiết phải nhiều lời.
Trần Thanh chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, cho dù là tu gia kém cỏi nhất, chỉ có tu vi Luyện Khí tầng một thì chi phí sinh hoạt hàng ngày cũng thoải mái hơn so với phú hộ tầm thường đôi chút.
Trần Càn Lục đang suy nghĩ nên nói với Trần Thanh thế nào về việc mình muốn ra ngoài một chuyến, chợt nghe Trần Thanh nói trước: “Ta muốn đi một chuyến đến tiên thị bên ngoài Ngộ Tiên Tông...”
Tiên thị bên ngoài Ngộ Tiên Tông là đệ nhất đại tiên thị của Đại Càn vương triều, tiên thương thường trú đã có hơn nghìn người, ngày thường còn náo nhiệt hơn so với mỗi lần tiểu thị, thậm chí không thua thời điểm đại thị ở Tuy Dương tiên thị.
Tiên thị bình thường tọa lạc ở nơi nào sẽ lấy địa danh nơi ấy làm tên, nhưng tiên thị bên ngoài Ngộ Tiên Tông lại có một cái tên thuộc về riêng mình, gọi là - Thanh Vân tiên thị.
Nghe nói cái tên này là do Tông chủ đời thứ nhất của Ngộ Tiên Tông — Thanh Huyền Tử tự mình đặt, sau đó vẫn được sử dụng đến ngày nay.
Điều Trần Càn Lục nghĩ không phải là Thanh Vân tiên thị, mà là người nọ dạo gần đây đang tấn công Ngộ Tiên Tông.
Trần Thanh đến đó chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?
Hắn lộ vẻ giật mình, nói: “Hiện giờ Ngộ Tiên Tông đang đại chiến với ma đầu, sao Trần tỷ tỷ còn muốn tới Thanh Vân tiên thị?”
Trần Thanh thở dài một tiếng, nói: “Ta suy nghĩ kỹ rồi, Tuy Dương tiên thị vốn không có cái gì phòng hộ, nếu ma đầu kia lại đến lần nữa, tất cả mọi người đều khó thoát khỏi cái chết.”
“Còn Thanh Vân tiên thị do Ngộ Tiên Tông quản lý nhiều năm, có tam tầng đại trận Tiên gia, ma đầu kia nhất định không xông vào được.”
“Ta muốn tới Thanh Vân tiên thị tránh né một thời gian, ngươi có đi cùng ta không?”
Trần Càn Lục thật sự không biết kiếp trước Thanh Vân tiên thị có bị ma đầu kia công phá hay không, dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một đệ tử tạp dịch, không có nhiều nguồn tin như vậy, nhưng hắn biết rõ Tuy Dương tiên thị không hề gặp nạn lần thứ hai, so với nơi khác, ít ra nó vẫn an toàn hơn một chút.
Hắn làm người ba kiếp, có hai đời từng kết hôn, biết quyết định của nữ nhân tuyệt không thể khuyên can được, huống chi chính hắn cũng muốn rời đi, muốn trở về động Liệt Quang tại núi Song Vân, bởi vậy trầm ngâm chốc lát, hắn đã lấy Bạch Lộc phù ra rồi đưa cho Trần Thanh, sau đó mới nói: “Ta nghe nói tên ma tu kia có thù oán với Ngộ Tiên Tông, gần Ngộ Tiên Tông chắc chắn sẽ là chiến trường, Thanh Vân tiên thị chưa chắc đã an toàn như nơi này.”
“Nếu Trần tỷ tỷ muốn đi ta cũng không ngăn cản, ngươi mang theo món pháp bảo này trên đường cũng thuận tiện hơn đôi chút.”
Trần Càn Lục bằng lòng cho mượn Bạch Lộc phù khiến Trần Thanh có chút cảm động, biết bảo vật này có thể giúp nàng đỡ vất vả hơn, bèn thu Bạch Lộc phù vào.
Nữ tu gia vốn dĩ muốn đi cùng Trần Càn Lục, nhưng thấy hắn không chịu cũng đành thôi, còn gắp cho hắn mấy miếng đồ ăn.
Hai người ăn xong bữa cơm này, Trần Thanh đặt bát đũa xuống, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Trần Càn Lục cũng đi làm việc của mình.
Dù sao hắn cũng định hoàn thành nhiệm vụ làm ghế tựa, đệm ngồi và đệm dựa xong mới vụng trộm trở về động Liệt Quang tại núi Song Vân.
Hắn cho mượn Bạch Lộc phù chỉ là nhớ tới chút tình nghĩa giữa hai người, xem như là tận một chút tâm ý, cầu được yên lòng.
Không có Bạch Lộc phù thì vẫn còn cách khác để đi đường, trong mười một món pháp bảo kia còn có một món gọi là “Sấn Cước Phong”, chính là pháp bảo hệ Phong cấp thấp, thi triển có thể khiến dưới chân sinh gió, tốc độ tăng vọt.
Luyện chế Sấn Cước Phong cần phải tinh thông phù lục hệ Phong, trong Huyền Môn thập nhị phù lục không có phù pháp hệ Phong, tất nhiên Trần Càn Lục cũng không tế luyện loại pháp bảo này, nhưng dựa vào pháp lực để vận dụng pháp bảo đã luyện chế tốt lại không thành vấn đề.
Đêm đó Trần Thanh rời đi.
Tình hình tại Tuy Dương tiên thị cũng phát sinh đúng như lời Trần Thanh nói, số lượng tu gia đột nhiên giảm đi nhiều, ngay cả tu gia thường trú cũng dọn đi chừng bảy - tám hộ, trong lúc nhất thời nơi này đã trở nên quạnh quẽ hẳn.