Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trần Càn Lục cũng không để ý đến những chuyện này, hắn có Vọng Thiện đao, sắc bén gấp mười lần so với món đồ hình dạng búa rìu trước đó, dùng thanh bảo đao này làm việc hiệu suất cao hơn hẳn.
Hắn chặt gỗ mang về đủ làm mười hai cái ghế dựa, hai cái thừa ra xem như tặng thêm, đệm ngồi và đệm dựa cũng làm nhiều gấp đôi, dù sao lông chim, sợi bông, vải vóc chỉ là tục vật nhân gian, rất dễ mua.
Trần Càn Lục làm xong đồ, tính toán đã đến thời gian bèn mở sạp, tiện thể cũng bán một ít phù lục gần đây mới vẽ xong. Mấy ngày này, gần như hắn không vẽ Huyền Môn thập nhị phù lục nhưng lại vẽ rất nhiều phù lục Nhiếp, Mê, Hoặc. Chỉ là tiên thị vắng vẻ, chẳng có một bóng người, tất nhiên sẽ không có ai quan tâm đến việc làm ăn của hắn.
Trần Càn Lục không bán được hàng cũng không để ý, tùy tiện đả tọa ngay phía trước cửa hàng, hắn vừa mới vận chuyển Thanh Đế Giáp Ất Quyết mười hai lần đã nghe thấy hai thanh âm quen thuộc. Mắt thấy hai thiếu nữ kia ríu rít đi đến, nhìn thấy Trần Càn Lục đã làm xong ghế dựa và đệm ngồi, không khỏi vui mừng quá đỗi. Sư tỷ nói: “Vất vả cho ngươi lần này phải làm nhiều như vậy, tỷ muội chúng ta không để ngươi thiệt được, vậy trả thêm ba mươi phù tiền đi.”
Trần Càn Lục từ chối mấy lần thấy không lay chuyển được, bất đắc dĩ phải nhận lấy, sau khi giao cho họ ghế dựa và đệm ngồi lại không nhịn được tò mò hỏi: “Hai vị tỷ tỷ không sợ ma đầu tàn sát bừa bãi ư?”
Hai thiếu nữ nghe vậy đều cười rộ lên, nhưng không đáp lời mà chỉ nói: “Tỷ muội chúng ta tất nhiên là có lý do để không sợ.”
Đợi hai nàng rời đi, Trần Càn Lục trở về tinh xá, trước tiên biến phòng mình thành dáng vẻ như có người bế quan, thay đổi một bộ quần áo của người lớn, che mặt, mặc một cái quần dài, chân giẫm lên cà kheo, lại lấy ra ngọc phù Sấn Cước Phong, chuẩn bị rời khỏi Tuy Dương tiên thị.
Hắn vừa mới ra khỏi tinh xá đã có chừng bảy - tám tia độn quang hạ xuống, nữ tu cầm đầu có hai hàng lông mày cong vút, mắt phượng lạnh lùng mà uy nghiêm, dung mạo cực đẹp, ống tay áo trắng như mây, quanh thân có vân hà lượn lờ.
Nàng chính là đại tu Kim Đan cảnh lần trước từng tới đây.
Trên vân thường của nàng ta loang lổ vết máu, rõ ràng là đã bị thương rất nặng, chẳng qua khí thế anh duệ trên mặt vẫn không giảm, trực tiếp quát lên: “Nghe nói hai nữ đồ của ma đầu kia đã đến đây, các sư huynh đệ mau tìm tòi cẩn thận, không thể buông tha cho yêu nữ được.”
Bảy - tám tên tu sĩ đều tự thả ra pháp bảo, bao phủ toàn bộ Tuy Dương tiên thị, sau đó lại phân tán ra, tìm tòi mỗi một ngóc ngách xung quanh.
Trần Càn Lục bị một nam tu ngăn lại, khí cơ trên người nam tu này sâu như biển, vừa giơ tay lên đã nghiền nát lớp ngụy trang trên người hắn, đồng thời quát lớn: “Ngươi lén lén lút lút như thế, lai lịch ra sao?”
“Muốn làm gì đây?”
Trần Càn Lục liếc mắt nhìn đối phương một cái, chẳng ngờ nhận ra, chỉ có điều đối phương là người hắn từng gặp gỡ ở kiếp trước. Người này chính là một tu sĩ Kim Đan của Ngộ Tiên Tông, tên là Âu Dương Thác, công lực sâu xa, tướng mạo lạnh lùng, cực kỳ khó ở chung.
Âu Dương Thác chưa từng gặp được tên đệ tử tạp dịch hơn hai mươi năm sau sẽ bái nhập Ngộ Tiên Tông này. Ngay cả ở kiếp trước Âu Dương Thác cũng không nhớ rõ một tiểu nhân vật như vậy.
Nếu không phải tu vi của Trần Càn Lục quá yếu, khí tức trên người công chính bình thản, không giống công lực ma đạo thì khẳng định là gã đã giết chết đối phương từ lâu rồi.
Gần đây Ngộ Tiên Tông có quá nhiều người chết, trong lòng mỗi một đệ tử đều bừng bừng hỏa khí. Hiện giờ các vị trưởng lão đang vây công tên ma đầu kia, đám đệ tử Kim Đan cảnh như bọn họ thì ra ngoài tìm kiếm mấy nữ đồ đệ của ma đầu, chỉ muốn giết cho thống khoái.
Trần Càn Lục nói với vẻ mặt vô tội: “Ban ngày nghe người ta nói có ma đầu xuất hiện, tiểu nhân vội vàng thu thập đồ đạc đang muốn tránh né một phen thôi.”
Nam tu thấy Trần Càn Lục và “nữ đồ đệ của ma đầu” thật sự không có gì liên quan, tuổi tác lẫn giới tính đều không tương xứng, tu vi cũng quá thấp, đang định thả hắn đi, nhưng chợt nghe thấy gần đó có người chỉ vào thiếu niên này hô lớn: “Chính là Trần Càn Lục giao dịch với mấy nữ ma đầu đó...”
Âu Dương Thác lập tức nổi giận, hung hăng thi triển một chiêu thủ pháp bắt giữ, tóm lấy Trần Càn Lục, ném mạnh xuống đất làm hắn ngã sõng soài, ngất lịm đi.
Thời điểm Trần Càn Lục tỉnh lại cũng không biết là giờ nào, chỉ nghe xung quanh sấm sét cuồn cuộn, ánh lửa sáng rực, dường như đang diễn ra đấu pháp.
Hắn giương mắt nhìn xung quanh, chợt nghe được một thanh âm vô cùng quen thuộc, dịu dàng tao nhã cất lên: “Ngươi nói nghe thử, giao dịch với hai con yêu nữ kia thế nào?”
Thanh âm này tuy dịu dàng nhưng cùng với đó là uy áp che trời lấp đất ùn ùn kéo đến, khiến hắn như hầu tử bị Ngũ Hành Sơn đè ép, không thể chuyển động mảy may.
Trần Càn Lục cũng chỉ là tu gia tầng dưới chót, sao có thể chịu được uy áp của đại tu sĩ Kim Đan cảnh?