Tục Tiên

Chương 39. Cũng Không Biết Có Còn Kiếp Sau Nữa Hay Không?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhưng điều khiến lồng ngực hắn như bị búa tạ đánh mạnh, trở nên kích động hơn bội phần không phải uy áp từ Kim Đan cảnh mà chính từ nữ tu mỹ mạo trước mắt.

Nàng chính là vị “lão sư tỷ” kia, cũng là đạo lữ kiếp trước của hắn - Nam Thi Hành.

Trần Càn Lục gắng gượng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng lạnh băng mà uy nghiêm của Nam Thi Hành, trong lòng chợt hiện lên vô số chuyện cũ, cảm xúc ngổn ngang, khó có thể kiềm chế nổi.

Khuôn mặt có lúm đồng tiền của Nam Thi Hành đẹp không tỳ vết, là vẻ đẹp không dính phàm trần, không lộ chút cảm xúc nào. Nàng đang khoanh chân ngồi trên một đóa sen vàng to cả trượng, tựa như Thần Quân cao cao tại thượng, chỉ đợi hắn trả lời.

Lúc này đương nhiên là Nam Thi Hành không thể nhận ra hắn.

Trần Càn Lục hít sâu một hơi, nhanh chóng kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối một lượt, lúc này hắn đã biết hai thiếu nữ kia là nữ đồ đệ của ma đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Đời trước... nói gì thì nói Trần Càn Lục cũng chỉ là một đệ tử tạp dịch, thật sự rất khó biết được quá nhiều bí mật, thế nên cũng không biết người đại náo Ngộ Tiên Tông, phá môn xuất giáo kia sau khi chuyển sang tu luyện ma công lại còn thu nhận nữ đồ đệ.

“Ta cũng chỉ bán mấy cái ghế dựa thôi mà? Sao lại dính vào chuyện này cơ chứ?”

“Dù ta quả thật không có quan hệ gì với ma đầu kia, nhưng Ngộ Tiên Tông...”

“Ngộ Tiên Tông lại không phải nơi biết nói lý!”

“Lần này hỏng bét rồi.”

“Làm sao mới thoát thân được đây?”

Trần Càn Lục đột nhiên nhớ ra một chuyện, trong lòng không khỏi chấn động, hắn thầm kêu lên: “Ôi, hiện tại một thân tu vi của ta là Thanh Đế Giáp Ất Quyết.”

“Nếu bị Nam Thi Hành phát hiện ta học trộm công pháp đích truyền của Ngộ Tiên Tông thì đúng là trăm miệng cũng khó cãi, đó mới là chứng cứ phạm tội hàng thật giá thật.”

“Cũng không thể nói là do chính nàng truyền thụ được.”

“Dù kiếp trước chúng ta từng là phu thê, dù có thể khiến người ta tin tưởng nhưng ta cũng không thể bán đứng nàng...”

“Huống chi, dù ta có nói thì thử hỏi ai sẽ tin đây?”

Trần Càn Lục còn đang xoắn xuýt, xung quanh lại có mấy luồng khí đen ngang trời xuất hiện, Nam Thi Hành không nói chuyện với hắn nữa, nàng lập tức giơ tay phóng ra kim hà dài trăm trượng, triền đấu với kẻ địch.

Lúc này, bảy - tám đệ tử Ngộ Tiên Tông đã kết pháp bảo pháp thuật thành thải quang dị hoa cao tới vài mẫu, treo cao giữa không trung, sừng sững bất động, ngăn cản sấm sét bên ngoài, thiêu đốt hắc khí.

Bản thân Trần Càn Lục không có đôi mắt như thần, cũng không nhìn thấu tầng tầng lớp lớp pháp bảo pháp thuật của hai nhà, nên đương nhiên là không biết kẻ địch của các vị đệ tử Ngộ Tiên Tông này là ai, nhưng theo hắn suy đoán cũng chỉ có thể là hai vị “yêu nữ” kia thôi.

Trong lòng hắn thầm cầu nguyện: “Hi vọng hai vị này chỉ quyết đấu với vì Ngộ Tiên Tông để báo thù, ngàn vạn lần đừng kéo cả ta vào!”

Ý niệm trong đầu còn chưa dứt, chợt nghe được một thanh âm có chút quen thuộc, dùng pháp lực chấn động đại khí, như tiếng sấm giữa trời, quát to: “Đám tiểu tặc tiện tỳ Ngộ Tiên Tông kia, mau mau thả Trần đạo hữu ra, như vậy có thể để lại mấy cái mạng chó cho các ngươi.”

“Hắn cũng chỉ bán cho chúng ta mấy chiếc ghế dựa, vậy mà các ngươi đã bắt người đi, đúng là quá hung hăng ngang ngược.”

Trong lòng Trần Càn Lục không khỏi tuyệt vọng, thầm kêu lên: “Ta cảm ơn các ngươi quá!”

“Lần này thật sự không nói rõ được rồi, ai có thể tin các ngươi đấu pháp với đệ tử Ngộ Tiên Tông chỉ vì một tiểu tu sĩ không liên quan?”

“Cũng không biết có còn kiếp sau nữa hay không?”

Âu Dương Thác giận dữ quát lên: “Họ Diêu phản bội sư môn, nên bị xử tử từ lâu rồi, nếu không phải Tôn trưởng lão nhất thời nảy lòng từ bi, nuôi hổ thành họa, dẫn thành mối họa ngày nay thì đâu có chuyện của các ngươi?”

“Nam sư tỷ, đợi ta ra ngoài, phá tan ma trận, ngươi tùy thời hàng ma!”

Âu Dương Thác buông lời hung ác xong bèn khống chế một món pháp bảo trông như lẵng hoa, xông ra khỏi tầng tầng lớp lớp pháp bảo pháp thuật kết thành thải quang dị hoa, vô số những bông hoa đủ các sắc màu quanh thân thoắt sinh thoắt diệt, ngăn cản lôi hỏa hắc khí, không ngừng đánh sâu vào mắt trận mấu chốt nằm ở một nơi nào đó.

Gã thân là đệ tử Kim Đan cảnh của Ngộ Tiên Tông, ánh mắt lợi hại, đã nhìn ra vị trí sơ hở của ma trận do hai yêu nữ ma giáo này bày ra ở nơi nào rồi, nên mới muốn mạo hiểm tung ra một kích, phá vỡ trận thế, tranh thủ cho đồng môn có cơ hội tru sát địch nhân.

Pháp bảo hộ thân của Âu Dương Thác vô cùng lợi hại, một đám đồng môn thấy lôi hỏa hắc khí tạm thời không làm gì được gã đều thở phào một hơi, đồng thời cũng không chút do dự thi triển pháp thuật tấn công hung mãnh, muốn chia sẻ áp lực với gã.