Tục Tiên

Chương 40. Không Thể Giải Thích Được!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đúng lúc này, một cái túi da thú bên cạnh một nữ đệ tử Luyện Khí tầng tám tầng chín gì đó bỗng nhiên nổ tung, một tia kim quang lao đến, chỉ khẽ quấn một cái đã giết chết nữ đệ tử nọ, sau đó lại xông về phía một đệ tử khác của Ngộ Tiên Tông.

Trần Càn Lục bị người của Ngộ Tiên Tông bắt, túi da thú tất nhiên đã bị cướp đi, rơi vào tay vị nữ đệ tử kia, có thể nói là nữ đệ tử kia xui xẻo, Vọng Thiện đao phá túi da thú chạy ra mới chém chết nàng đầu tiên.

Nam Thi Hành chấn kinh, thất thanh kêu lên: “Vọng Thiện đao của Diêu sư bá!”

Trần Càn Lục nghe được câu này, vô số sợi chỉ trong đầu đột nhiên được chải xuôi, lập tức hiểu được chuyện này là thế nào!

Vì sao Vọng Thiện đao lại có hình dạng và cấu tạo tương tự Thanh Loan?

Bởi vì chúng đều là bảo vật của Ngộ Tiên Tông. Vật ấy vốn là binh khí năm đó vị ma tu họ Diêu kia được ban thưởng khi còn ở Ngộ Tiên Tông, lúc đối phương phản bội cũng mang theo nó ra khỏi tông môn.

Nhưng sao Tuy Dương tiên thị lại ẩn chứa nhiều cơ duyên như thế?

Sao Vọng Thiện đao lại rơi vào tay hắn?

Hẳn là có người sắp xếp sẵn.

Nam tử đầu trâu mặt ngựa kia vừa thấy bảy mươi phù tiền đã chịu bán đi?

Rõ ràng không phải người ta nhìn lầm mà là muốn mượn tay tán tu để ám toán đệ tử Ngộ Tiên Tông!

Chỉ là Trần Càn Lục bất hạnh bị chọn trúng làm kẻ chịu tội thay mà thôi.

Nam Thi Hành khẽ phất tay áo, một tia thanh hồng bay ra, quấn thân mà lên, trực tiếp bao lấy thân thể mềm mại, nghênh đón Vọng Thiện đao, hai luồng kiếm quang ác đấu, đệ tử Ngộ Tiên Tông còn lại cũng nhao nhao thả pháp bảo của mình ra.

Chỉ là dưới tình thế trong ngoài giáp công, không quá nửa canh giờ trận thế do đám đệ tử Ngộ Tiên Tông kết thành đã ầm ầm thoát phá.

Từng đệ tử Ngộ Tiên Tông đều tự khống chế độn quang, xông lên tận trời, bảy tám tia độn quang còn muốn hội hợp cùng một chỗ, một lần nữa tạo thành trận thế, một tia hắc khí từ bên trong lao ra, chỉ đơn giản xoắn một cái trên không, tất cả mấy tia độn quang xung quanh đều nát bấy.

Mấy đệ tử Ngộ Tiên Tông mất đi độn quang hộ thân, vừa tiếp xúc với tia ma khí này đã bị rút hết tinh huyết hồn phách ngay tại chỗ, thân thể biến thành cái xác khô, bị ma khí cuồn cuộn chấn thành bột mịn.

Đến đây, toàn bộ đệ tử Luyện Khí cảnh của Ngộ Tiên Tông đều bị giết chết, chỉ còn lại Kim Đan cảnh Âu Dương Thác và Nam Thi Hành, hai người đều tự thi triển pháp lực, không ngừng ác đấu với kẻ địch, trong lòng đã cực kỳ bi phẫn.

Trần Càn Lục vốn bị độn quang của Ngộ Tiên Tông nâng lên, trong nháy mắt khi trận thế do đệ tử Ngộ Tiên Tông kết thành bị phá, hắn giống như một tảng đá từ trên cao rơi xuống, dù chính hắn đã điên cuồng đập Khinh Tự phù lên người mình nhưng vẫn không có tác dụng gì.

“Sắp chết rồi, sắp chết rồi, sắp chết rồi...” Trần Càn Lục chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khổ sở, vì sao hắn nhất định phải ở lại làm mấy cái ghế dựa kia chứ? Tới núi Song Vân trước thì đâu có nhiều chuyện phát sinh như vậy?

Ngay lúc cơn gió tạt qua hai gò má hắn, phát ra âm thanh vù vù rung động, mặt đất càng ngày càng gần, mắt thấy hắn sắp ngã nát bấy lại có một vệt kim quang từ trên cao nhanh chóng rơi xuống.

Toàn thân Trần Càn Lục nhẹ bẫng, nhìn Vọng Thiện đao vòng quanh thân thể, hóa thành kim hồng bay loạn, như thể một chú chó con vui vẻ, toàn thân khoan khoái!

Phẩm chất phi đao này thật sự rất tốt.

Đều con mẹ nó đã nuôi ra linh tính luôn rồi.

Còn biết được phải “cứu chủ”.

Cho dù là để ai đánh giá cũng không thể không nói một câu - Hay cho một thanh phi đao Tiên gia!

Nhưng hắn lại không phải chủ nhân của thanh phi đao này!

Trần Càn Lục biết mình còn sống nhưng cũng bị “đập chết” rồi. Vọng Thiện còn có thể đến “cứu chủ”, dù lưỡi hắn có nở hoa sen, có tán dóc như thiên nữ thổi loạn thì cũng không giải thích rõ ràng được.

Âu Dương Thác thấy vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tiểu tặc, ẩn giấu sâu thật!”

“Nam sư tỷ! Tiểu tặc này cũng là đệ tử của tên phản đồ họ Diêu.”

Nam Thi Hành cũng hơi kinh ngạc, Vọng Thiện và Thanh Loan vốn là hai thanh đao cùng nổi danh với nhau, đều đã trải qua nghìn năm tuế nguyệt, được các đời chủ nhân dùng hết vô số pháp lực, vô vàn tâm huyết, mài giũa rèn luyện, chính là phi đao Tiên gia thiên hạ đều biết.

Bởi Vọng Thiện đao bị vị đại ma đầu phản bội sư môn kia mang đi nên mấy trăm năm liền không xuất thế, danh tiếng mới không hiện, không còn nhiều người biết tới.

Nhớ lại năm đó người kia cũng vô cùng yêu quý món bảo vật này, vậy mà lại có thể ban thưởng cho thiếu niên trước mắt, tất nhiên hắn phải là chân truyền trong chân truyền, là truyền nhân tương lai sẽ kế thừa y bát...