Tục Tiên

Chương 41. Người Có Duyên!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chỉ là nàng tuy đã thoát khỏi sự dây dưa của Vọng Thiện nhưng lại phải đấu pháp với hai đại địch, hai thiếu nữ được chân truyền của người nọ, một thân pháp thuật ma môn cực kỳ mạnh mẽ, lại có một món pháp bảo loại hình trận đồ, diễn hóa thành ảo trận Thiên Ma, chỉ một mình Âu Dương Thác không ứng phó nổi.

Nàng không thể thoát thân, vừa búng tay đánh ra một tia lôi quang, thấy Vọng Thiện nhẹ nhàng chấn động, chém nát lôi pháp của mình, chỉ có thể thầm hô một tiếng: “Tiểu tặc này quá xảo trá” rồi không ra tay truy kích nữa.

Lại nói, tu gia cần lên tới Luyện Khí tầng bảy Cương Sát Hợp Nhất mới có thể tu thành thuật nhân kiếm hợp nhất, sau đó ngự kiếm bay lên, lướt gió giữa trời.

Trần Càn Lục chỉ mới Luyện Khí tầng một đã bị ép buộc phải tăng cảnh giới lên, thân kiếm hợp nhất, kiếm khí sắc bén như “vạn đao vạn kiếm vạn châm vạn chùy” dũng mãnh tràn vào kinh mạch khiếu huyệt trong cơ thể, chân khí bị thúc giục đến mức muốn sôi trào, mỗi lần bay lượn đều như đi qua mười tám tầng địa ngục một chuyến, đau đến chết đi sống lại, như thể vạn loại cực hình đánh vào người.

Kiếp trước vô số lần hắn mơ ước nếu mình có thể ngự kiếm bay lên không, chỉ cần thực hiện được nguyện vọng này thì bất cứ thứ gì hắn cũng nguyện ý trao đổi, nhưng giờ thật sự có thể ngự kiếm bay lên không, hắn lại chỉ hận giá mình chưa từng có ý nghĩ xằng bậy như thế.

Vọng Thiện nâng hắn hạ xuống mặt đất rồi thu lại, cả đao và vỏ rơi vào trong ngực thiếu niên, thái độ vô cùng thân mật, ngoan ngoãn.

Trần Càn Lục lại buông tay ném Vọng Thiện đao đi.

Thứ này chính là tà vật!

Vọng Thiện chưa kịp đáp xuống đất đã nhảy trở về, còn chấn động ngân nga, như thể vừa chịu ấm ức gì đó.

Trần Càn Lục vội vàng ném ra lần nữa, túi da thú của hắn bị người khác cướp mất, đống tiểu pháp bảo kia đều không còn, chỉ có thể đập hai cái Khinh Tự phù rồi guồng chân chạy như điên.

Vọng Thiện phát ra tiếng phì phò, bay lượn theo sát, không rời không bỏ.

Hai thiếu nữ ở trên không thao túng trận pháp, các nàng còn kinh ngạc hơn cả Nam Thi Hành và Âu Dương Thác. Thật ra các nàng cũng định không tính kế Trần Càn Lục, mua ghế dựa chỉ là hành vi tùy hứng, càng không biết chuyện Vọng Thiện đã rơi vào tay Trần Càn Lục, mà tới cứu hắn cũng chỉ đơn thuần là do nhất thời căm phẫn.

Còn về chuyện nội ứng ngoại hợp với Vọng Thiện phá trận thế của đệ tử Ngộ Tiên Tông, hai người cũng cực kỳ ngoài ý muốn đối với chuyện này.

Không lâu trước đó, Diêu Hàn Sơn đã nói với môn hạ đệ tử: “Gần đây Vọng Thiện bỗng nhiên manh động, dường như muốn độ nhân kiếp.”

“Ít ngày nữa ta sẽ ném đao này vào hồng trần, ai tìm được Vọng Thiện thì chính là chủ nhân của nó, nếu bảo vật này tự động trở về, chứng tỏ các ngươi đều không có duyên với nó.”

Hai nàng thấy Vọng Thiện đột nhiên xuất hiện, thay các nàng chém giết mấy đệ tử Ngộ Tiên Tông, còn tưởng mình có duyên với phi đao Tiên gia này, nào ngờ duyên phận lại thuộc về một người khác?

Hai thiếu nữ liếc mắt nhìn nhau, tâm tư giống nhau, sau đó đồng thời gật đầu.

Các nàng cũng chỉ có tu vi Kim Đan cảnh, dựa vào một quyển Thiên Ma Huyễn Chân Đồ sư tôn ban thưởng, bày ra trận pháp mới vây khốn được đám người Nam Thi Hành.

Nam Thi Hành chính là một trong những người xuất sắc nhất thế hệ này của Ngộ Tiên Tông, công lực thâm hậu, lại có Âu Dương Thác tương trợ, hai người tuy có thể mượn dùng trận đồ vây khốn đối phương, nhưng muốn phân ra thắng bại thì ít nhất cũng phải mất mấy chục ngày, đợi đến khi pháp lực của hai bên hao hết mới có kết quả được.

Thật ra nếu không có Vọng Thiện đột nhiên xuất hiện, lại giết chết mấy đệ tử của Ngộ Tiên Tông, Nam Thi Hành cùng Âu Dương Thác và mấy tên đệ tử Luyện Khí cao giai kia, giằng co hồi lâu, thậm chí còn có thể chiếm được thế thượng phong.

Hai thiếu nữ đều không muốn đánh, chỉ muốn bắt lấy “tiểu tử” kia nghiên cứu một chút, vì sao Vọng Thiện lại chủ động thân cận với hắn như thế?

Hai nàng chiếm thế chủ động, còn nắm giữ bảo vật Thiên Ma Huyễn Chân Đồ, muốn thoát thân rất dễ dàng.

Các nàng liên tục thôi động ảo giác, chuyển Nam Thi Hành và Âu Dương Thác ra ngoài mấy trăm dặm, chân thân vẫn bất động tại chỗ, đợi đến thời cơ, hai nàng đồng thời thi triển pháp lực, đồng loạt giơ tay ra chiêu, lôi hỏa hắc khí đột nhiên không thấy đâu nữa.

Đôi sư tỷ muội này thu liễm độn quang, lắc mình nhoáng lên một cái, lập tức biến mất.

Nam Thi Hành chân đạp hoa sen kim sắc, khuôn mặt xinh đẹp giận đến đỏ bừng, lần này bọn họ ra là muốn bắt giết hai đồ đệ của người nọ, nhưng không ngờ lại bị người tính kế, chết mất mấy vị đồng môn.

Âu Dương Thác vẫn đang thúc giục pháp bảo hình lẵng hoa của mình xông loạn trong không khí, thúc giục chân khí hét lớn: “Yêu nữ, mau ra đây đấu pháp!”